Thứ Năm, 17 tháng 4, 2014

XIN LỖI VÌ ANH ĐẾN TRỄ

// // Leave a Comment

Truyện ngắn sưu tầm rất hay: "Xin lỗi vì anh đến trễ"

Anh yêu em! Xin lỗi em… Vì anh đến trễ”. Phải rồi, anh đã đến trễ rồi, em cũng chậm một bước chân rồi. Cuốn sổ rơi ra một tấm ảnh cũ, tràn ngập một vẻ đẹp bình dị, xa xăm. Giữa mặt hồ những cánh hoa trôi nhẹ, ánh mắt buồn của một cô bé cuốn cả cảnh vật xung quanh. Là tấm hình anh đã chụp cô khi cô lên mười, sao cô không biết, tình cảm của anh…đã từ khi ấy.

*
Như một giấc mơ..

- Nè… anh Khánh chụp em với, chụp em với – Cô bé vịn vào vai cậu bé và khẽ nhún lên.

- Không nhá! Quy tắc của anh là chỉ chụp những bức hình về phong cảnh thôi, chưa đến lượt em – Cậu bé cười nhăn răng.

- Sao vậy? – Cô bé buồn thiu.

- Anh phải làm theo nguyên tắc, sau này lớn lên mới làm một nhà chụp ảnh chuyên nghiệp được.

- Xí – Cô bé dẫu môi – Nguyên tắc gì cơ chứ, anh mới 11 tuổi à, lấy máy ảnh của bố anh chụp linh tinh thì có.

- Ai bảo em thế? 11 nhưng vẫn lớn hơn em 1 tuổi đấy! Sau này anh sẽ trở thành nhà chụp ảnh chuyên nghiệp cho em xem.

- Thế chụp cho em một tấm thì có sao? Đi mà, chụp cho em một tấm đi mà…

- Không – Cậu bé chạy vụt đi, cười lớn.

Cái bọn trẻ ấy lại ồn ào như mọi ngày, không trừ một ngày có gió nào của Đà Lạt. Không cần phải là những cơn gió thật to, chỉ cần có gì đó nhè nhẹ đủ gợn mặt hồ nước kia để chúng thích thú thả những bông hoa xuống cho gió xoay tít. Chúng đã lớn lên cùng nhau, thân thiết với nhau và chưa hứa hẹn được điều gì nhiều, chỉ biết là, ở nơi mặt hồ bình yên, phẳng lặng ấy, mỗi chiều lộng gió sẽ có một cô bé và một cậu bé, bên nhau thả những cánh hoa xuống nước cho gió đẩy đi… Xoắc xít bên nhau chụp những tấm hình Đà Lạt. Bình yên.

XIN LỖI VÌ ANH ĐẾN TRỄ

Hoài Như…

Thời gian thấm thoát trôi, cứ thế đã 7 năm trôi qua chúng tôi lớn lên cùng nhau. Anh vẫn đam mê chụp ảnh, ngoài giờ học tôi vẫn thường lang thang cùng anh khắp bờ hồ chụp những tấm hình theo cảm hứng.

- Này! Anh chụp nơi này bao nhiêu năm rồi. Không chán à?

- Không, sao mà chán được… Em thử ngắm xem, mỗi ngày đều khác nhau, đều có sự thay đổi mà – Mỗi khi nói như thế anh đều nhoẻn miệng cười bí ẩn và nháy mắt với tôi một cách khó hiểu.

Mặt hồ luôn bình yên lấp lánh nắng, gió thổi thành từng gợn nhỏ xíu trông thật thích mắt, bỗng nhiên tôi muốn được như ngày xưa quá, se se cánh của bông hoa trên tay, ngơ ngẩn. Rồi anh giật lấy bông hoa, tôi chưa kịp hết ngạc nhiên thì anh đã thả nó xuống dòng nước, gió đẩy cánh hoa ra xa, mỉm cười nhìn tôi. Tôi cũng cười, anh quay đi rồi, tôi vẫn còn ngơ ngẩn mãi, cái dáng hình quen thuộc với đôi mắt xa xăm diệu vợi, nụ cười ấm ấp tựa ban mai, đôi lần tôi đã từng ước được sánh vai bên anh, được dựa vào bờ vai của anh cho tôi cảm giác bình yên và tôi tin anh là một sự che chở. Ừ! Mà có phải tôi yêu anh không? Hình như là có. Phải không?

Là lúc tim tôi bồi hồi khi anh vô tình nắm lấy tay mình chạy ào trong mưa, là lúc anh tẩn mẩn chụp mấy bức ảnh ưa thích, tôi đã trộm nhìn và khi anh chợt nhìn lại thì tôi nghe tim mình lỡ nhịp vài giây. Là những buổi tối gió lạnh, anh chở tôi đi học thêm về trên chiếc xe đạp, những triền dốc của Đà Lạt khiến đôi tay tôi chỉ muốn siết ôm anh thật chặt cho đỡ rét, nhưng tôi chỉ dám bám vào áo anh như một con mèo nhỏ, đủ cảm giác được hơi ấm từ anh lan tỏa trong tim mình, trong cả thế giới của tôi.

Nhưng mà… Anh có yêu tôi không? Thì cũng, ai mà biết được. Tôi cứ cảm thấy thế nào, anh lạnh lùng quá, mà tính tình lại khó hiểu nữa, luôn quan tâm và bên cạnh tôi, nhưng sao cứ coi tôi như một đứa con nít thế. Hay là anh chỉ xem tôi như một đứa em gái? Mới nghĩ đến đó thôi mà lòng đã mênh mang buồn.

Tối nay anh vẫn chở tôi về như mọi hôm, đường phố nhộn nhịp ánh đèn, sao tôi chỉ muốn giây phút này dài mãi.

- Như. Có lạnh không? – Anh hỏi với một giọng lạnh lùng.

- Có chứ anh. Sao lại không? – Tôi hì hì cười, cố tỏ ra một giọng ngây thơ.

- Ừ… - Anh ngập ngừng - Ôm anh đi.

- Hở - Tôi ngơ ngác, anh vừa bảo gì vậy… Ôm anh… Là ôm anh sao, bao lâu nay tôi chưa bao giờ dám mong câu nói này, tôi có nghe lầm không.

Tôi thở nhẹ hơn, hơi run, tôi vòng tay ôm anh, khẽ tựa đầu mình vào lưng anh. Những nhịp yêu trong tim đang định nói gì, bồi hồi quá. Nhưng sao anh vẫn lặng im thế kia, không mở một lời nào cả, hay nhịp tim hối hả của anh đã làm tôi chếch choáng mọi âm thanh xung quanh rồi? Về đến trước cổng, tôi chào anh, bẽn lẽn và ngượng ngùng, tôi mỉm cười và bước vào nhà… Bỗng nhiên, một bàn tay thật ấm, thật vững chắc nắm tay tôi kéo lại, ghì sát vào người anh, cái ôm thật chặt. Anh hơi cuối người, áp sát mặt vào tóc tôi, sao mà gần quá, tim tôi ấm dần lên và giờ đây dồn dập một nhịp hối hả, bỏng rát. Tôi hơi chới với bám khẽ vào chiếc sơ mi của anh, tay anh vòng trọn cả bờ vai tôi, ngào ngạt như cơn gió bờ hồ mỗi buổi chiều tôi và anh thường đến. Buông nhẹ tôi ra và giữ chặt bàn tay, anh chỉ thì thầm:

- Vào ngủ sớm đi nhé!

Rồi anh nhìn thật chắc chắn vào mắt tôi lần nữa, vội leo lên xe ra về, chẳng nói gì hơn, tôi thoáng chút hụt hẫng, như đứa trẻ vừa đánh rơi mất cây kẹo ngọt. Tối ấy cũng không có một tin nhắn nào đến từ anh. Gì vậy? Anh đang làm trò gì vậy? Có yêu tôi không?

“Ngày mai gặp anh ở bờ hồ nhé!” – Tin nhắn vỏn vẹn của anh làm tôi thật sự bối rối, tim mình khẽ run. Bỗng chốc tôi nhớ lại cái hôm siết chặt hôm ấy của anh, cảm thấy mặt mình nóng bừng, một điều gì đó ngượng ngùng và hạnh phúc, nhưng cũng đầy hoài nghi và khó tả.

Hôm nay trời thật đẹp, từng tia nắng trải dài phủ khắp những con đường trong thành phố, hàng thông reo vi vu, lấp lánh những bông hoa trắng bên đường, rạng rỡ… Tôi ngắm mình qua ô cửa kính lần cuối, bộ váy xòe màu bạc hà cùng với mái tóc buộc nữ tính, nhìn kĩ tôi cũng đẹp đấy chứ. Tự mỉm cười với mình, tôi thênh thang bước ra bờ hồ, gió vẫn hiu hiu.

- Em trễ hơn năm phút nhé – Anh mỉm cười dịu dàng. Hôm nay trông anh thật đẹp, chiếc áo sơ mi đầy nam tính, khuôn mặt lãng tử cùng ánh mắt mê hoặc, anh trông như một thiên sứ trong kinh thánh mỗi chiều tôi đi Lễ.

- Vâng… Em xin lỗi – Tôi còn cảm thấy ngượng trước thái độ bẽn lẽn của mình, sao tôi nhẹ nhàng thế… Hay là cái ôm của anh hôm ấy, thừa sức “ám ảnh” tôi.

- Này… - Anh bất giác gọi.

Tôi ngước lên, một cô gái tóc nâu xoăn tít ùa lại anh, nắm cánh tay anh và nghiêng đầu dựa lên đó, môi cô rạng rỡ nụ cười hạnh phúc. Tôi chỉ thấy rất bàng hoàng, thấy mình thật sự như một con ngốc phô diễn trò hề trước một cặp – tình – nhân. Bần thần trước mắt tôi, anh – cô ấy, một đôi thật đẹp… choáng ngợp trong tim tôi, cái ôm thật chặt của anh còn phảng phất hương hoa bờ hồ.

- Này, hay em chụp một tấm hình cho anh chị nhé! – Anh đột nhiên đề nghị.

- Ừ! Cô bé, chụp giúp anh chị một tấm nhé – Cô gái ấy cũng xoắc xít theo.

- Dạ - Tôi cố kéo mình về thực tại. Nâng chiếc máy ảnh lên “Tách”…”Tách”, tim tôi cũng theo âm đó mà hằng những vết rạn…

Đưa chiếc máy ảnh cho anh, tôi quay nhìn về phía bờ hồ xa xăm, tôi không đủ can đảm nhìn cảnh hai người họ đang hạnh phúc như thế. Rồi nhẹ như gió thoảng, tôi nghe tiếng anh… Rằng anh sẽ ra Hà Nội, rằng anh sẽ học chuyên ngành điện ảnh một thời gian, rồi anh sẽ đi cùng Phương, cô gái xinh đẹp kia. Tôi dửng dưng nghe dự định đó, chẳng buồn nhìn vào mắt anh, tôi đủ can đảm nữa sao, để tình cảm của mình bị anh chi phối à. Tôi là gì trong anh? Một đứa em gái? Một người bạn tri kỉ? Hay đơn giản là trò đùa thôi? Tôi không giận, không trách, cũng chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, mà ích gì đâu chứ, bên cạnh anh đã có ai khác rồi. Không phải sao? Tôi thở dài đánh sượt, rồi cũng lặng lẽ chào anh và cất bước về nhà.

Nằm gục trên chiếc piano, tôi để hai hàng nước mắt lăn dài trong vô thức, tình yêu đầu tàn nhẫn với tôi quá. Mím chặt môi.

Hôm sau tôi đã không đến tiễn anh. Lúc tin nhắn đến từ anh, chắc anh đã lên máy bay rồi. Tôi chỉ send lại một câu thật ngắn, cố giấu đi những cảm xúc của mình. “Xin lỗi anh. Em đến trễ. Chúc anh sẽ thành công, cố gắng anh nhé!”.

Dù muốn hay không. Tôi vẫn sẽ tiếp tục bước trên con đường của chính mình. Dù muốn hay không. Tôi vẫn sẽ tập quên anh…


Hà Nội – Em và anh

Bây giờ tôi đã là một sinh viên Ngoại Thương, sau khi cầm trên tay chiếc vé du học sang Úc, nghĩ đến thành quả biết bao nhiêu năm nay mình cố gắng, cũng không đến nỗi nào tệ. Ra Hà Nội học đại học, tôi nhận thấy ở chính cô bé ngây thơ, mít ướt ngày xưa đã trưởng thành nhiều rồi. Bốn năm qua đi, trải qua hai cuộc tình chấp choáng với những chàng trai Hà Thành, cuối cùng thì tôi vẫn đơn lẻ bước một mình trên con đường tấp nập các đôi tình nhân, hay cảm thấy mình vô hình trong mỗi dịp lễ Tết. Sao tôi không tìm nỗi cho mình một yêu thương, thành công và cả một tương lai rộng mở trước mắt không làm tôi quên đi những trống vắng của bản thân. Tôi vẫn còn yêu anh, có lẽ vòng tay anh năm nào vẫn còn ấm áp với tôi lắm, bao nhiêu năm nay, tình cảm của tôi đã không hề vơi đi, chỉ bị nén lại trong tim một sách sâu lắng hơn. Bởi vậy, người ta mới bảo tình đầu khó quên. Tự hỏi không biết bây giờ anh đang làm gi? Anh sống ra sao? Anh còn nhớ đến tôi không?

Hoàn tất những hồ sơ, tôi mệt mỏi bước ra phố, thế là xong, một tháng nữa tôi sẽ rời khỏi nơi này và tiếp tục cuộc sống ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Suy nghĩ đó càng khiến tôi thấy mình đã vô hình nay càng mờ nhạt hơn nữa. Lặng ngắm Hà Nội, từ khi tôi đặt chân đến đây với tâm hồn bỡ ngỡ, mọi thứ bây giờ thân quen hơn, nhưng khoảnh khắc gần xa điều gì đó rồi ta ta mới cảm thấy nó đang trân trọng, từ bao giờ tôi nhận ra: Hà Nội đẹp là thế…

Và tôi gặp anh, ông trời vô tình hay cố ý sắp đặt cho chúng tôi gặp nhau, anh ngồi ở quán bên kia đường, khuôn mặt trầm tư thay đổi ít nhiều, anh đã trưởng thành hơn, chỉ có ánh mắt và nụ cười ấm áp ấy vẫn còn. Anh thấy tôi, anh mỉm cười như có ý muốn tôi qua bên đó, tôi cũng đến và lặng nhìn anh, sao tôi không mở lời được, sao tôi không thể bày tỏ với anh tất cả nỗi lòng của mình, có rất – rất nhiều thứ tôi muốn anh biết mà. Rằng, từ khi là một cô bé hay ngắm nhìn anh chụp anh, tôi đã yêu anh. Từ khi cái ôm ấy ấm áp bất tận, tôi đã muốn ở bên anh cả đời. Miên man trong những dòng suy nghĩ, tôi không nói gì, rồi anh cũng mở lời trước:

- Em dạo này ổn chứ?

- Vâng, em ổn, công việc chụp ảnh của anh thế nào rồi?

- Anh đang làm chủ ở một công ty vừa, cũng chẳng gọi là danh tiếng gì nhiều, nhưng hạnh phúc vì được bước theo con đường của mình em à

- Vâng…

- Còn em?

- À… Tháng tới em sẽ sang Úc học lên cao học – Tôi đáp vội

- Em lại đi nữa à?

- Ừ… - Tôi buồn bã đáp

Anh trầm ngâm khuấy tách cà phê cho tôi, tôi cũng định hỏi anh và chị Phương sao rồi, có hạnh phúc không, nhưng nghĩ thì cũng chẳng được gì, nên thôi.

- Để anh đưa em về.

Anh đề nghị khi trời đã nhá nhem tối, thành phố lên đèn rực rỡ. Tôi đồng ý, dù sao tôi cũng chẳng có lý do nào mà từ chối. Ngồi trong xe anh, sao tôi muốn tìm lại cái cảm giác ngày xưa quá, ngày mà tôi và anh men theo những con dốc của Đà Lạt trên chiếc xe đạp cũ, bây giờ thì hình ảnh đó đã quá xa với thực tại. Đến trước căn hộ tôi ở, khẽ chào anh và nghĩ tôi và anh sẽ khó mà gặp lại, tôi xòa tay định bắt tay
anh, như một người bạn, như một lời cảm ơn

Anh khẽ cười và xòe tay ra nắm lấy tay tôi, không bắt nhưng kéo nhẹ tôi vào lòng anh, cái ôm vẫn ấm áp như ngày nào, hơi ấm từ anh bắt đầu lan tỏa, nhịp tim tôi ngân lên dồn dập. Anh đặt môi mình lên môi tôi, choáng ngợp và đầy bất ngờ, hương vị xa xăm của gió bờ hồ năm xưa tràn hết tâm hồn tôi, lần đầu tiên tôi hôn một người-và người đó là anh. Nhưng còn giữ chút lý trí của mình, tôi đẩy anh ra, bần thần và bối rối

“Qua rồi, anh về đi”. Tôi bước nhanh vào trong, không ngoảnh lại nhìn anh nữa, hay đúng hơn tôi đang cố giấu giọt nước mắt vừa tràn ra từ khóe mi. Tim tôi là trò đùa cho anh sao?
Một tháng sau. Tôi vẫn lặng lẽ rời đi, không một lời từ biệt

Xuân, hạ, thu, đông. Mùa lại nối tiếp mùa. Tôi trở về đây sau 5 năm trời ở xứ người, ghé Hà Nội vài ngày. Tôi đã lập gia đình được 3 năm và có một thiên thần 3 tuổi. Anh mất rồi. Cái tin ấy đến với tôi như một vết khứa vào tim, nhưng nỗi đau không còn rõ ràng nữa. Có lẽ mọi thứ về anh đối với tôi giờ đây quá nhạt nhòa. Tôi về lại Đà Lạt, biết bao nhiêu đổi thay sau ngần ấy năm, tôi gặp lại Phương, ánh mắt cô buồn trĩu, tôi chỉ còn biết thở dài an ủi cô ấy, chắc cô ấy cũng yêu anh rất nhiều. Nhưng một sự thật đau lòng hơn là khi tôi biết được nhiều năm trước anh và Phương chỉ đang cố diễn một vở kịch, để tôi không còn chờ mong anh, để tình cảm không chặn lối đi của tôi. Mở cuốn sổ mà anh đã nhờ Phương gửi cho tôi, là anh đây sao, sao tôi không nhận ra sau từng ấy năm chứ, từng nét chữ anh nghiêng nghiêng, xô bồ như chính số phận đã cố tình đẩy chúng tôi ra xa nhau

Đình Khánh…

“Hôm nay được dạo cùng em ra bờ hồ, vài ngày nữa anh phải ra Hà Nội, anh chỉ muốn níu giữ tất cả những hình ảnh còn lại của nơi đây, kể cả hình bóng thân quen của em. Đi rồi, em sẽ nhớ anh chứ?

Cảm xúc không kìm được trong anh, anh đã ôm em, nghe hương tóc em còn phảng phất quen thuộc chất tuổi thơ. Nghe hơi thở em hối hả và bàn tay run run ôm anh, em có biết là anh đã hạnh phúc như thế nào không. Giây phút ấy anh chỉ muốn giữ cả em bên mình, nhưng không được em à, yêu thương ta phải hy sinh vì nhau, phải không em?

Nhờ sự giúp đỡ của Phương xong sao anh thấy mình thật có lỗi với cô ấy, có lẽ anh biết Phương yêu anh. Càng cảm thấy có lỗi với chính mình hơn, anh cũng đang lừa dối tình cảm thật của chính bản thân, với em. Anh cố tình thông báo giờ chuyến bay cho em sớm hơn 1 tiếng, mong sẽ được ở bên em lâu hơn, nhưng giây phút em bên kia đường mơ hồ theo những giọt nước mắt, anh đã rất mong em sẽ bước qua bên này. Nhưng cái tin nhắn vỏn vẹn ấy, tim anh muốn thắt chặt lại… Ừ! Em đến trễ rồi…

Sau bốn năm mình lại gặp nhau ở Hà Nội, em vẫn như xưa, ngây thơ và sáng ngời nhưng đôi mắt tràn ngập những nỗi buồn. Nhìn em ngồi trong quán như một chú mèo nhỏ lẻ loi, anh quyết định sẽ gặp em, vậy thì… cuộc gặp gỡ mà em nghĩ là “tình cờ” ở quán bên kia đường là đã có sắp đặt…

Anh nhớ em – Ba từ ấy ngắn gọn thôi nhưng sao mãi anh vẫn không nói được, cứ quanh quẩn ở đâu. Em muốn bắt tay anh, sao hờ hững và lạnh lùng thế, anh lại không kìm được cảm xúc của mình nữa rồi, đúng khi yêu người ta luôn làm ngược lại lý trí. Anh hôn em, nụ hôn đầu anh chưa từng dành cho ai cả… nhưng rồi em đẩy anh ra, như xô đi tất cả, chắc lòng tin nơi em đã cạn dần, tim anh ngay lập tức chằn chịt những vết thương…

Anh đến sân bay, em đã đi rồi. Anh còn chuẩn bị cả một bó hoa và một lời tỏ tình đây mà, em đã không hiểu và anh thì quá ngốc nghếch, lại cái trò của anh năm xưa, em báo giờ bay cho anh trễ 1 tiếng.
Cơn đau tim hành hạ anh hơn cả tháng trời trong bệnh viện. Bác sĩ bảo rằng anh không sống được lâu. Quằn quại với những cơn đau, anh vẫn cố cầm cự và hy vọng ở mình chút sức lực nào đó, rằng em sẽ về thôi, anh sẽ khỏe lại ngay mà… Còn nói yêu em chứ, anh còn phải chăm sóc cho em cả quãng đời còn lại nữa mà…”

Nhạt nhòa…

Như đọc đến đây thì nước mắt cô đã thấm đẫm, nỗi đau như xé lòng xuyên vào tim, tiếng nấc nghẹn làm giọng cô như lạc đi. Chỉ lặng lẽ, nghiêng nghiêng hàng chữ cuối cùng, Khánh viết vào ngày cuối cùng anh còn tồn tại trên cõi đời này

“Anh yêu em! Xin lỗi em… Vì anh đến trễ”

Phải rồi, anh đã đến trễ rồi, em cũng chậm một bước chân rồi… Như gào khóc, cuốn sổ rơi ra một tấm ảnh cũ, không sắc sảo và lộng lẫy nhưng tràn ngập một vẻ đẹp bình dị, xa xăm. Giữa mặt hồ những cánh hoa trôi nhẹ, ánh mắt buồn của một cô bé cuốn cả cảnh vật xung quanh. Là tấm hình anh đã chụp cô khi cô lên mười, sao cô không biết, tình cảm của anh… đã từ khi ấy.

Bao nhiêu năm qua cô đã đánh đổi những gì, có được những gì, mà bây giờ cô lại mất anh mãi mãi?

Đứa bé 4 tuổi chạy đến bên Như:

- Nhanh lên mẹ ơi! Ra xe bố đợi mình kìa. Trễ rồi…

0 nhận xét:

Đăng nhận xét