Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014

Blog truyện - BlogTM giới thiệu truyện ngắn sưu tầm: "Anh yêu em thật lòng!"

Hân Hân - Giọng kêu thật lớn của 1 cô nàng ngồi ngay dưới dóc của quán cà phê máy lạnh làm mọi người xung quanh theo phản xạ nhìn với theo. Trong đó có 1 cô gái tóc dài đen, làn da trắng nõn nà không tì vết, cô mặc 1 chiếc váy màu ngọc bích, trông giống như 1 cô búp bê ở cửa tiệm trang hoàng trang sức.Thật đẹp. Đó là Hân Hân.

- Nhung tới lâu chưa.Xin lỗi vì bị kẹt xe nên Hân tới trễ.

- Hè hè, hok sao đâu, Nhung cũng mới tới mà. Vừa nói, cô bạn vừa làm mặt ngố và ngắm cô bạn hoa khôi hồi học đại học cùng mình.

Hân mang 1 vẻ đẹp không mặn mà kiêu sa mà ở cô toát ra 1 vẻ thanh thoát, nhẹ nhàng khiến cho người đối diện tự nhiên say đắm.

- Nhung sao dzậy?

- Ak không, ngắm lại nhan sắc của nàng tí thui, 2 năm không gặp mà nhìn Hân vẫn như xưa, tuyệt vời thật.

- Cám ơn hen. Hân cười hiền dịu. Cô là vậy, luôn khiến mọi người xung quanh cảm thấy ấm áp vì nụ cười của mình.

- Không ngờ là có ngày mình lại gặp lại nhau, chồng Nhung có chuyến công tác ở đây, nên Nhung được đi chơi ké, luôn tiện ghé thăm cô bạn cùng phòng nhút nhát.

- Sao Nhung không đem Pé theo cho mình xem với.

" Heo không cần ăn cơm, em không cần...". Tiếng điện theo reo lên cắt ngang câu chuyện.

- Sao nào con yêu, hả...uhm, mẹ đang...

Mẹ ! Cô bạn ngày xưa tinh nghịch đi chơi khuya về í ới gọi cô ra mở cửa, không có chìa khóa không biết làm cách nào hết, cứ loay hoay đi tới đi lui tìm mọi cách, ai ngờ trong nháy mắt xoay lại đằng sau thì thấy con bạn đã giục dép phi phẳng qua hàng rào vào trong. Vậy mà, giờ đây...

- Nghĩ gì á nàng? Cô bạn tinh ranh nháy mắt cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

- Hân Hân. Tiếng gọi từ 1 người con trai từ đằng sau lưng cô, Hân xoay lại 1 bàn tay miết nhẹ lấy vai cô, rồi choàng từ đằng sau vòng qua người cô hôn xuống cổ. Đối diện, 1 đôi mắt khó chịu đang chăm chăm nhìn có vẻ bực tức.

- Uhm, anh ngồi đi. Đây là Nhung, bạn đại học của em. Còn đây là Hoàng, người yêu của Hân.

- Chào em, Hoàng đưa tay ra về phía Nhung, không biết sao Nhung lại có ác cảm với tên đó đến vậy, đưa tay ra bắt xã giao, Nhung cười gượng.

Cử chỉ vừa nãy của Hoàng làm Nhung bức xúc, ai dè trước mặt bạn của bạn gái mà Hoàng lại có thái độ khiếm nhã như vậy. Nhìn qua Hân, Nhung bỗng chùng Lòng. Hồi đại học bao nhiêu chàng trai săn đó Hân, Hân hiền không biết phải làm sao với những chiêu trò của nhóm cây si kia, may mà nhờ có Nhung, cô luôn ở bên bảo vệ cô khỏi đàn sói lúc nào cũng rình rập. Cũng chính vì vậy mà suốt 4 năm đại học Hân không biết thế nào là tình yêu. Bây giờ đây chỉ còn 1 mình giữa chốn xa hoa đầy cạm bẫy này, không biết Hân có may mắn gặp được 1 người yêu tốt hay không.

Hân hiền lành, trong cái bản chất con người cô vốn có, nhớ hồi đó, đứa bạn chung lớp ngồi khóc không hiểu nguyên do, Hân lại hỏi thì được biết mẹ bạn đó bị bệnh không có tiền về quê và mua thuốc cho mẹ, vậy là không chần chừ, Hân về đập con Heo mà cô nuôi suốt 2 năm trời để dành dụm khi ra trường có thêm tiền mua xe để đi làm đem đến cho cô bạn kia mượn.

Ai ngờ đâu những ngày về quê thăm mẹ của cô bạn kia lại là những cuộc chơi trong quán bar, vũ trường cùng bọn bạn con đại gia cùng khóa trong khi ở đây Hân cắm cụi đi làm thêm, tối về còn chăm chỉ chép bài giùm cô bạn "tốt " đó nữa. Sau trận đó, Hân bị Nhung mắng cho 1 trận vì tôi nhẹ dạ, cả tin. Hân chỉ im lặng.

- Bạn của em cũng xinh đó chứ nhỉ- Giọng Hoàng vang lên làm cho bầu không khí có vẻ thoải mái hơn 1 chút.

- Dạ, hoa khôi của trường em ngày xưa mà anh. Hân nhìn sang Nhung tinh nghịch.

- Nhưng không đẹp bằng em- Vừa nói tay Hoàng vừa vuốt dọc sóng lưng của Hân, đồng thời tay kia xoa xoa lấy bờ môi đỏ thắm của cô.

- Này- Giọng Nhung hét lớn làm cả quán ngoái đầu nhìn lại. Trong lúc Hân và Hoàng đang bất ngờ thì Nhung đứng phắt dậy.

- Xin lỗi Hân- Nhung phải về có chuyện gấp, hẹn gặp Hân sau. Không chào Hoàng và không kịp để Hân nói lời nào, Nhung với tay lấy chiếc túi sách đi thẳng trong vẻ bực bội khó tả.

Hân nhìn theo, bây giờ thì cô có thể hiểu, Nhung là vậy ,luôn tìm cách để bênh vực cô, Hân hiểu thái độ của Nhung, Hân biết Nhung không thích hành động của Hoàng, nhưng mà làm sao được, Hân đã quá quen với việc Hoàng đụng chạm vào những chỗ nhạy cảm của mình rồi, Hoàng nói làm như vậy là vì Hoàng yêu cô.

- Bạn em sao vậy?

- Không, mình về thôi anh.

- Đến khách sạn nhà anh nha.

- Làm gì?

- Anh nhớ em. Song song với lời nói đó là 1 cái hôn siết làm cô ngạt thở.

-------------------------------------------------

Bước vào 1 khách sạn 5 sao, mọi thứ nơi đây đều đẹp và sang trọng, mọi người ra chào đón Hoàng và Hân, Hân không còn rụt rè lạ lẫm như những lần đầu đặt chân đến đây nữa. Cô mỉm cười nhìn mọi người. Từ ngày quen Hoàng không biết cô đã vào đây bao nhiêu lần rồi, vào đây không như mọi người là mặc áo dài chào khách hay những bộ vest đi tới đi lui cùng 1 đống hồ sơ trên tay. Đơn giản Hân đến đây là lên phòng cùng Hoàng, lần đầu hay là lần N thì cũng vậy.

- Vào tắm đi em

- Hôm nay em thấy mệt, em muốn ngủ

- Không, anh muốn em vào tắm cùng anh- Hoàng xách ngược tay Hân lên khiến cô đau.

- Em không muốn

- Dậy thì ngay đây đi, hôm nay chúng ta không cần giai đoạn đầu đâu..

Nói dứt lời, Hoàng vật Hân xuống giường, như con hổ đói, Hoàng xé toạc tất cả những thứ trên người Hân xuống, Hoàng hôn khắp người cô không bỏ sót chỗ nào, nhất là đôi môi mềm đó. Hoàng cắn, Hoàng day khiến Hân rên lên khe khẽ vì đau. Hoàng vồ vập, nhưng Hân không 1 chút phản ứng, cô nằm im, nhắm nghiền mắt, mặc kệ Hoàng.

- Em có biết là anh rất yêu em không.

- Có

- Có, có, lần nào em cũng trả lời là có, Thật sự em có biết là anh rất yêu em không Hân. Hoàng thúc mạnh vào người cô, Hân vẫn như vậy không cảm giác.

- Em vào tắm đi rồi mình đi ăn

Quấn chiếc khăn vào người Hân đi thẳng vào phòng tắm, dòng nước mát lạnh cuốn trôi đi những suy nghĩ hiện tại trong đầu cô, cô cảm thấy dễ chịu. Bên ngoài, ly rượu được lắc lắc trên tay. Hình như người con trai kia cũng đang miên man về chuyện gì đó.

- Anh tắm rồi thay đồ đi

- Uhm, để anh mặc đồ giúp em

Hoàng mở tủ lấy ra 1 chiếc váy trắng dài, đây là chiếc váy mà Hoàng tặng Hân trong ngày kỉ niệm 1 năm quen nhau vừa rồi.Kéo khóa lên trong gương kia cứ như 1 thiên thần, khuôn mặt trong sáng, đôi mắt long lanh, Hoàng siết nhẹ Hân từ đằng sau.

- Vợ anh đẹp quá.

Hoàng hay có những biểu hiện đó, nhưng không nhiều, Bởi vậy dù 1 năm yêu nhau nhưng Hân vẫn chưa hiểu hết về Hoàng. Bước ra khỏi khách sạn mọi ánh nhìn đổ về 2 người, vì Hân quá xinh đẹp, Hoàng quá lịch lãm hay là vì 1 nguyện nhân nào khác.

Bước xuống chiếc xe hơi làng cóng, Hoàng dìu Hân vào 1 nhà hàng sang trọng, hình như ai cũng nhìn 2 người.

- Ê, Hoàng- Theo tiếng kêu Hoàng nhìn lại

- Tú- Hoàng gọi khẽ rồi cùng Hân bước đến, nơi đó có 6 người, 2nam , 4 nữ.

- Anh Hoàng, lâu rồi mới gặp anh, dạo này anh mất tích đâu vậy- cô gái rất xinh đẹp nhưng mặt đầy son phấn, khuôn ngực mấp mé dưới chiếc váy quây trong cực kì hấp dẫn.

- Anh bận- Hoàng xoa nhẹ nơi cái chỗ trắng ngần đó

- Bận gì mà quên người ta luôn hà, ghét anh ghê. Cô gái nũng nịu siết vào tai Hoàng. Nhớ anh muốn chết.

- Anh cũng nhớ em mà.

- Dzậy tối nay mình về nhà em nha.

- Tối mai đi, hôm nay anh có hẹn rồi.

- Hẹn dắt "má" đi chơi hả?

Câu nói vừa dứt lời thì cả bàn không ai hẹn mà cười lớn. Hân cúi mặt, cô đã quá quen với việc Hoàng đùa giỡn với những cô gái khác trước mặt mình, cô không còn lấy gì làm bỡ ngỡ.

" Người yêu của em có nhiều người theo đuổi, ngưỡng mộ thì em phải lấy làm hãnh diện chứ". Câu nói khi lần đầu tiên thấy Hoàng thân mật cùng cô gái khác trong phòng anh Hân đã lớn tiếng hỏi nguyên do và được đáp trả như vậy. Và từ đó, Hân cũng không còn biết ghen.

- Thôi đi- Hoàng lớn tiếng đồng thời đẩy cô gái kia sang 1 bên làm mọi người im bặt. Hoàng nhìn Hân không nói 1 lời.

Hoàng- đẹp trai, giám đốc của Khách sạn 5 sao mà ba anh làm chủ tịch, anh phong độ, ga lăng, đôi mắt đa tình khiến cho nhiều người ngây ngất. Hoàng nổi tiếng ăn chơi và qua đường với nhiều cô gái nhưng chưa chính thức quen ai, cho đến tận bây giờ Hân là người yêu chính thức đầu tiên của Hoàng.

- Về thôi- Hoàng kéo tay Hân ra khỏi chiếc bàn đó rồi đi thẳng ra xe.

- Về khách sạn.

- Dạ

Lại khách sạn, bất giác Hân cười nhẹ.

- Anh lên trước đi, em vào đây chút xíu.

- Em đi đâu?

- Chút chuyện riêng thôi

- Uhm, nhanh nha.

Hân bước vào hông sát bên phòng họp, cô tính gọi điện cho Nhung hẹn mai dẫn theo em pé cho cô gặp mặt.

- Lại quay lại ah.

- Uhm, khiếp thật, vừa đi hồi chiều.

- Nhìn mặt cứ như thiên thần ấy dzậy mà ghê quá mày hen.

- Tất nhiên, nhờ bộ mặt đó mà kiếm bộn tiền đó mày, không biết ngoài sếp mình ra còn những sếp nào nữa nhỉ.

- Tất nhiên rồi, hihi, sếp mình cũng dzậy mà, lợi dụng nhau cả thôi.

Hân vùng bỏ chạy, cô không ngờ mọi người lại nghĩ tình cảm của cô chỉ là lợi dụng , chỉ vì tiền của Hoàng mà thôi, cô yêu Hoàng, cô yêu bằng cả trái tim mình chứ không phải là sự giàu sang như mọi người nghĩ.

Tim cô đau thắt, ngực nhói như có hàng ngàn con kiến đang bò ở đó.

Cô nhớ lần đầu tiên gặp Hoàng, lúc đó cô bị giật túi xách, Hoàng cứ như 1 thiên thần hộ mệnh. Anh phóng chiếc moto về phía 2 tên cướp. Anh đá ngã xe chúng, tóm gọn lấy, cho mỗi tên 1 cú đấm và đem túi xách về trả cô.

Nét lạnh lùng lúc đó của Hoàng khiến lòng Hân lâng lâng khó tả, cảm giác này chỉ có mỗi Hoàng đem lại cho cô.

Hân chạy nhanh về phía phòng anh, cô muốn gặp anh trong lúc này, muốn ôm anh thật chặt, muốn nói ra điều mà lâu nay cô vẫn giấu.

Cạch, tiếng cánh cửa mở cũng là lúc tiếng chuông điện thoại Hoàng reo.

- Em lên rồi ak, nghe máy giùm anh đi. Tiếng Hoàng trong phòng tắm.

Ấn nút nghe chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã vang tiếng.

- Sao lúc nãy giận dzữ dzậy m? Chuyện bình thường của mày thôi mà. Mày cũng hay thiệt, 1 năm rồi mà chưa đổi món ak, trông cô ta cũng xinh thật nhưng không biết ve vãn gì cả. Chán. Dù sao thì cũng đỡ hơn lúc trước. Qua tay mày có khác. Gởi lời cám ơn đến tao đi chứ, vì nếu không có sự hợp tác của tao trong cái kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân đó thì bây giờ...Tút tút...

- Ai gọi dzậy em? Hoàng lau tóc ngước nhìn Hân

- Em sao dzậy? không khỏe chỗ nào ak.

Hân xoay người chạy đi, nước mắt cô tuôn rơi.

- Hân, Hân. Hoàng gọi với theo, bây giờ trên người anh chỉ có mỗi chiếc khăn tắm. Anh lấy chiếc điện thoại, là số của Tú.

- Mày vừa nói gì với cô ấy hả, *

Không biết bên kia đầu dây nói gì mà Hoàng ngồi phịch xuống, mắt anh vô hồn.

Hân chạy, cứ chạy, mọi người nhìn cô đều mặc, nước mắt cô rơi ướt nhòe mascara.

Chuyện gì xảy ra chứ, cô khóc nấc lên từng hồi, là kịch bản, thì ra là kịch bản, 1 năm qua những gì Hoàng làm với cô chỉ là kịch bản thôi sao.

Giúp cô lấy lại túi xách, ngồi hàng giờ ở quán cô làm thêm chỉ để tặng cô 1 bó hồng và ngắm nhìn cô, dầm mưa để đi đón cô về trong thời tiết lạnh buốt, nắm lấy tay cô suốt đêm không chợp mắt để trông cô bệnh.

Những cái ôm siết trong cơn say, những nụ hôn nồng nàn, lời nói ngọt ngào, tất cả, tất cả chỉ là kịch bản. Vậy mà cô cứ ngỡ.

Cơn mưa sao lại đổ xuống vào lúc này, có phải là muốn hòa quyện chung với nước mắt của Hân hay là xoa dịu niềm đau đang vỡ tung trong lồng ngực. Hân khóc, khóc cho đến khi kiệt sức rồi ngất đi.



Vồ lấy tấm thân trắng nõn chỉ còn dính 1 chút đồ ngu trên người, Hoàng nhai ngấu nghiến cái cơ thể ấy, anh như kẻ điên, cắn, ghì, lôi, xé.

- Từ từ anh. Giọng cô gái đầy vẻ thích thú. Em cũng nhớ anh lắm.

Rồi cô ta xô Hoàng xuống, cô ta mạnh bạo giật tung những nút áo sơ mi ra khỏi người anh, cắn mạnh vào khuôn ngực rắn chắc đó, tay cô xoa lấy gương mặt lạnh lùng của anh.

Hân không như vậy, Hân chưa 1 lần như vậy với anh, cô lúc nào cũng nhẹ nhàng chỉ làm theo những gì Hoàng yêu cầu, không mạnh mẽ, không làm Hoàng đau, chỉ có anh làm cô đau.

- Tránh ra- Hoàng đẩy mạnh cô gái ra xa.

- Anh sao vậy?

- Cút đi

- Gì chứ?

- Tôi nói cô cút đi

- Hứ- Mặc chiếc váy vào người cô ta đi thẳng.

Đứng dậy khoác chiếc áo ngủ dài, anh bước ra khỏi phòng, anh tiến lại căn phòng của riêng anh và cô. Hoàng đã từng dắt nhiều người con gái về khách sạn này ngủ nhưng với riêng phòng này thì không, nó chỉ dành cho 1 người con gái anh thật lòng yêu mà thôi.

Ngả người vào thành giường, châm điếu thuốc, Hoàng cảm thấy rất mệt mỏi. Anh nhớ Hân quá, anh không tìm thấy cô, anh như muốn điên lên, đầu óc rối bời.

Cái tâm hồn mỏng manh đó sẽ như thế nào khi không có anh bên cạnh, chắc sẽ khóc chứ.

Hoàng chưa bao giờ thấy Hân khóc, 1 cô gái yếu đuối nhưng chưa bao giờ khóc trước mặt anh.

- Không phải vậy- Hoàng hét lên, anh ôm đầu rồi bật khóc, giọt nước mắt của 1 thằng đàn ông yêu thật lòng.

Hoàng đã từng nghĩ đó chỉ là màn kịch mà anh dựng nên để có thể lấy được thể xác của 1 thiên thần trong mắt mọi người cho đến khi....

Anh yêu Hân lúc nào không hay, chỉ biết là anh đã yêu, yêu thật lòng người con gái đó.

Nhưng Hoàng không hiểu, không hiểu tại sao Hân lại thản nhiên và không bao giờ phản ứng trước thái độ của anh với những người con gái khác. Anh muốn cô ghen, muốn cô khóc khi thấy điều đó,muốn cô có cảm xúc. Hay là Hân không yêu anh.

Mà phải, từ trước đến giờ chưa 1 lần Hân nói yêu anh.

Cái suy nghĩ ghê sợ đó cứ bám riết lấy Hoàng, anh sợ điều đó là sự thật. Vậy là không muốn để mất cô anh cứ tỏ ra vẻ bất cần, muốn chiếm hữu, bắt cô phải làm theo những thứ anh muốn. Chỉ vì quá yêu mà thôi.

- Giờ em đang ở đâu- Hoàng khóc trong đau đớn.

--------------------------------------- - Em tỉnh rồi ak?

- Anh

- Uhm, em ngủ 2 ngày rồi, chuyện gì vậy?

Nước mắt bỗng rơi trên khuôn mặt Hân, Thiên ngồi đối diện mà lòng anh cảm thấy đau nhói.

Thiên luôn vậy, luôn xuất hiện những lúc Hân cần ai đó bảo vệ. Ngày trước vì ganh ghét sự xinh đẹp của cô mà 1 vài người trong trường đã thuê người ức hiếp cô,

Hân sợ hãi khi đứng trước bọn người kinh khủng đó, bọn chúng vuốt tóc, sờ mặt Hân, tay chúng đang chuẩn bị chạm vào nút áo thì 1 bàn tay giật chúng lại, đấm cho chúng 1 trận thừa sống thiếu chết.

Hân sợ hãi tột cùng, cô khóc ngất, anh ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô " Đừng sợ, không sao đâu ".

Thiên là vậy, luôn âm thầm bảo vệ Hân khỏi mọi tổn thương, anh không cho phép ai được chạm vào người con gái yếu đuối đó.

Nhìn thấy ánh mắt Hân dành cho người con trai đã lấy túi xách về cho cô mà hôm đó anh chưa kịp làm gì được. Ánh mắt đó anh chưa từng thấy trước đó.

Và lúc đó Thiên biết anh mãi mãi không còn cơ hội.

Nhưng vẫn vậy, Thiên vẫn đứng ngoài cuộc đời Hân, theo dõi bước chân của cô, mặc dù tay của cô bây giờ đã trong bàn tay khác, anh vẫn đợi, vẫn chờ người con gái duy nhất anh yêu.

- Em ăn chút gì đi

- Hân im lặng

- Ăn rồi mới có sức mà khóc nữa chứ- Câu nói như nhát dao đâm trúng vết thương mới, Hân lại khóc, cô gần như kiệt sức.

- Nói cho anh được không?

- Em yêu anh ấy

- Uhm, nhưng sao? Thiên đau buốt

- Anh ấy không yêu em, chỉ là đùa giỡn.

Choang- Tô cháo trên tay Thiên rớt xuống, anh xoay người bước nhanh ra cửa. Hân giật mình rồi vội chạy theo, cô linh cảm có chuyện không hay xảy ra.

- Thiên, chờ em.

Không nghe tiếng Hân gọi Thiên lái xe như vô thức, vẫy gọi chiếc taxi đằng sau, Hân đuổi theo. Lòng cô như lửa đốt. Mong sao không có gì xảy ra.

----------------------------------

Bây giờ trong Thiên chỉ có sự căm hờn. Nắm chặt bàn tay lại, anh tăng tốc độ.

Tại sao? tại sao có được người con gái đó trong tay lại không biết trân trọng, tại sao lại lừa dối cô ấy, tại sao lại khiến cô ấy đau lòng, tại sao để cô ấy khóc.

Tay anh đấm mạnh xuống, bao nhiêu câu hỏi tại sao xuất hiện trong đầu anh. Anh không muốn nhìn thấy cô khóc, anh đã tự hứa với chính mình là phải bảo vệ cô, để cô luôn tươi cười. Vậy mà...

Tăng vận tốc tối đa anh chạy vượt qua cả đèn đỏ, giờ anh chỉ có 1 suy nghĩ duy nhất mà thôi.

- Chạy đi chú- giọng Hân gấp rút

- Đèn đỏ mà cô

Nắm chặt 2 bàn tay, lòng cô rối bời.

---------------------

Bốp- choang- Ly rượu trên tay Hoàng rơi xuống, anh choáng váng nhưng rồi đứng dậy quay lại nhìn người vừa dám đánh mình.

Thiên xách cổ áo Hoàng lên, lại 1 cú đấm vào mặt. Hoàng bật dậy giơ tay đấm trả vào mặt Thiên.

- Anh điên ak- Hoàng nắm lấy cổ áo Thiên gào lên

- Phải, tôi đang điên, điên vì anh đã làm cho người con gái tôi yêu phải khóc.

- Người con gái anh yêu,lại em nào nữa đây- Hoàng cười nhạt.

Bốp, 1 cú đấm vừa từ Thiên.

- Hân Hân, là Hân Hân, cô ấy yêu anh thật lòng, trao cho anh tất cả, sự ngây thơ, hồn nhiên, sao anh lại trả cho cô ấy cay đắng và đau khổ hả, hả?

Vừa nói Thiên vừa đấm vào bụng Hoàng. Lần này Hoàng không phản ứng, anh đứng im, Thiên vừa nhắc đến Hân, người con gái trong cuộc đời anh.

Khẽ mỉm cười, anh chua xót nói " phải, là tôi lừa dối cô ấy, thì sao"?

Bốp, bốp những cú đấm của Thiên cứ liên tục, vì Hân, Hoàng đáng bị đánh, anh không phản ứng, bây giờ đây anh cần 1 người đánh anh thật nhiều, thật đau để khỏa lấp đi nỗi đau trong lòng. Anh đau, đau lắm.

- Dừng lại, dừng lại đi- Hân gào khóc nức nở khi thấy Hoàng bị đánh, máu từ khóe miệng Hoàng càng làm Hân sợ hãi.

Hân hoảng loạn, cô vùng chạy ra ngoài, cô sợ nhìn thấy máu, sợ hãi khi nhìn thấy máu của Hoàng. Và cô cứ chạy.

- Hân, Hân, dừng lại đi- tiếng kêu của Hoàng và Thiên làm mọi người thảng thốt.

Cô cứ chạy, cô muốn trốn tránh tất cả.

- Dừng lại đi Hân, Hân ơi, cẩn thận

Rầm!

- AAAAAAAAAA- Tiếng người đi đường la thất thanh

- Hân,em sao rồi- Tiếng Thiên gọi hoảng hốt, đỡ Hân dậy, anh lay lay người hân.Mắt Hân hé mở.

- Anh

- Uhm, anh đây, em sao rồi.

Cổ Hân bỗng nghẹn đắng, ngực cô thắt lại, mắt mờ đi, tai cô nghe tiếng ong ong. Nước mắt cô tuôn không ngừng.

- Anh ơi- cô gào lên trong đau đớn, đẩy mạnh Thiên Sang 1 bên cô bò đến người đang nằm trên vũng máu kia, Là Hoàng, người anh đang co giật.

- Anh ơi! máu, sao thế này, nhiều máu quá. Hân ôm chầm lấy Hoàng, toàn thân cô lạnh buốt, môi cô mấp máy không nói nên lời.

- Anh ơi, mở mắt ra đi, nhìn em đi mak, anh ơi, aaaaaaaa...

Hân khóc trong đau đớn, cô không còn sợ máu nữa, đó là sự sống của người con trai cô yêu.

- Em khóc rồi, cuối cùng anh đã thấy em khóc vì anh- Hoàng thì thào trong hơi thở yếu ớt.

- Không, em không muốn khóc vì anh, anh đứng dậy về đi, em muốn cười, em muốn anh làm trò cho em cười, dậy đi.

- Anh xin lỗi, xin lỗi vợ iu. Những ngày qua anh đã không biết cách để thể hiện tình yêu của mình, anh đã làm em khổ, chỉ vì sợ em sẽ rời xa anh, chỉ vì sợ mất em, không phải kịch bản, tất cả đều là thật, là thật, tin anh đi. Anh nắm chặt lấy tay anh cứ như sợ chỉ cần buông ra là sẽ không bao giờ nắm lại được nữa.

- Em biết, em biết mà, anh đừng nói nữa, đừng nói gì nữa.

- Không, anh phải nói, anh sợ mình không còn cơ hội.

- Anh im đi, im đi.

- Anh muốn nghe em nói " em yêu anh ".

- Không, em sẽ không nói hôm nay, đến mai ngày nào em cũng sẽ nói cho anh nghe hết, buổi sáng, buổi trưa, buổi tối..

- Anh, anh, tay Hoàng sắp vuột khỏi tay cô, hơi thở của anh yếu dần, anh sắp tuột khỏi cuộc đời cô.

- Anh, Hoàng ak, em yêu anh, Hân Hân mãi mãi chỉ yêu anh mà thôi. Một nụ cười nở nhẹ.

Mọi thứ xung quanh dường như tĩnh lặng, cô cũng vậy, nhẹ nhàng như bản chất cô vốn có, ôm anh, hôn nhẹ vào đôi môi ấy.

----------------------------------

Trên ngọn đồi ấy, đứng trước ngôi mộ mới xây, 1 cô gái tóc xõa dài, chiếc váy trắng kỉ niệm đó phất phơ trước gió, cô đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt cười hiền trên tấm bia. Xung quanh 1 màu hoa cỏ may đang phất phơ trước gió.

- Em thích hoa gì?

- Cỏ may

- Vì sao?

- Vì cỏ may mỏng manh, Còn anh.

- Cỏ may

- Vì sao

- Vì cỏ may giống em.
No Comment

Thứ Ba, 22 tháng 4, 2014

Anh hay nhường nhịn và tôi cũng thường im lặng tự vấn lại mình, thành ra hai đứa hiếm khi cãi nhau. Anh cũng như tôi luôn sợ sự cáu giận để lâu gom lại, một ngày nổ bung ra thì nguy to. Hai đứa cứ mãi lo xa như thế.

Nhân ngày "không sinh nhật", anh ôm tặng tôi một hộp quà ghi tên "Trút giận" to cỡ màn vi tính 17 inch, dài bằng cái bàn phím, gói kỹ càng đặt trong chiếc túi với lời nhắn: "Giận anh, hãy mở quà". Tôi rất háo hức song lại không mong chờ ngày ấy. Thành ra cứ thấp thỏm, mở hay không.

Tôi gần như quên nó cho đến một ngày, anh khiến tôi cáu nên hằm hằm bỏ về trước. Anh không kịp đuổi theo... Về đến nhà, tôi điên tiết tắt máy, nằm gác tay lên trán, mặt nóng bừng bừng. Đúng lúc ấy hộp quà treo trên tường đập vào mắt. Tôi liền hạ nó xuống, lấy dao dọc mở thật cẩn thận.

NẾU GIẬN ANH THÌ HÃY MỞ QUÀ


Một hộp nhỏ hơn nằm lọt bên trong hộp to ấy, phía trên dán tờ giấy: "Em giận anh thế cơ à? Sao không gặp thẳng anh nói chuyện, mở quà ra làm chi? Dù có thế nào anh cũng muốn nói với em: Hãy bình tĩnh người yêu dấu, anh luôn yêu em, vì em là lẽ sống của đời anh".

Tôi bất ngờ, tự dưng thấy nguôi nguôi khi nghĩ lại nguyên nhân khiến mình đùng đùng bỏ về cũng thật vô lý. Đang định dẹp tất cả sang một bên, lao đi tìm anh và làm hoà nhưng rồi tôi lại tò mò bóc tiếp, vì thấy tựa như búp bê Matrioshka của Nga, khi phía trong lại là hộp quà nhỏ hơn, trên mặt là một icon cười nhăn nhở, giơ tấm biển mang dòng chữ “Xin lỗi mà” ngộ nghĩnh, đáng yêu không thể tả. Kẹp phía trong có bức hình chúng tôi đang cười hạnh phúc bên nhau, và vẫn kèm theo hộp quà gói giấy màu bé hơn, trên là tấm hình có lẽ anh copy trên Internet. Một cậu bé mặt buồn thiu, đang cõng nặng trĩu trên lưng còng gập, dòng chữ "Hối hận" bằng tiếng Anh. Miệng "I'm sorry" nom thật tội nghiệp.

Tôi bật cười, không nén nổi háo hức, liền hăm hở mở. Bên trong là chiếc hộp nhỏ xinh bằng thuỷ tinh chứa năm mươi đồng xu hai trăm đồng kêu leng keng vui tai tượng trưng cho tổng số tuổi của hai đứa. Đến lúc này thì tôi không còn giận anh một chút nào nữa. Giờ có mở thì cũng chỉ vì tò mò cố đi đến tận cùng của "câu chuyện" thôi chứ không phải trút giận gì ai.

Mỗi hộp quà mở ra là một câu nói vỗ về, động viên tôi và một đồ vật có ý nghĩa mang tính gợi mở, bất ngờ khiến tôi cứ trào nước mắt vì hân hoan, vì tình cảm bao la anh dành cho. Mỗi món quà nhỏ là mỗi lúc tôi dành một phút suy ngẫm để hiểu anh hơn, để thấy rằng anh thật quý giá.

Đến hộp trong cùng, bé nhất, chỉ nhỉnh hơn chiếc điện thoại một chút, bên ngoài ghi độc một dòng: "Mãi yêu em!" Trong đựng một trái tim màu tím thủy chung, làm bằng vải nhung mềm mại cùng một tấm giấy nhỏ gấp làm tư, anh viết: "Đây là trái tim anh, qua bao thời gian, thử thách sẽ vẫn trọn vẹn gần bên em, trao gửi đến em tình yêu chân thành nhất. Đừng giận anh nữa, em nhé!".

Nước mắt tôi đầm đìa, anh khi nào cũng thế, chín chắn và luôn suy nghĩ sâu sắc hơn tôi nhiều. Tôi đắn đo chưa biết sẽ làm gì, liền mở máy nhắn tin: "Em yêu anh!". Anh vui mừng, rối rít gọi lại, hỏi han. Tôi đi rửa mặt sau đó quay vào, gói ghém tất cả món quà theo thứ tự từ đầu, không để lại dấu vết...

Hôm sau anh đến chơi, thắc mắc nhìn hộp quà, rồi hóm hỉnh: "Đã mở "Trút giận" chưa?" Tôi vờ bình thản, mắt nhìn nghếch sang: "Mở ra làm gì, có thế mà cũng giận, đòi mở quà thì anh phải gửi tới em chục hộp nữa nhé!". Anh cười thật hiền: "Thế thì tốt, để em phải nghĩ, anh lo lắm". Tôi ngập ngừng: "Để anh phải lo lắng em cũng buồn lắm, em sẽ không giận anh đâu". Rồi tôi ra vẻ hậm hực: "Nhỡ không bao giờ em giận anh thì sao, cũng phải có hạn sử dụng để mở chứ?". Anh hét to: "Được thôi, đó sẽ là dịp kỉ niệm tám mươi năm ngày cưới".

Phải, đến một ngày anh với tôi mở ra và sẽ thấy, hộp trong cùng, bên cạnh trái tim tím kia là tờ giấy gấp tư, có dòng chữ của tôi viết lên mặt sau: "Em đã mở quà và em biết nó sẽ là lần duy nhất em giận anh, bởi bất cứ lý do nào để ta giận nhau cũng đều là ngốc nghếch. Sau này, có điều gì không hài lòng về anh, em sẽ gặp và góp ý thẳng thắn, tỏ rõ lòng mình. Bởi vì, em yêu anh!".

Tôi tin, anh sẽ không giận khi biết tôi đã nói dối là chưa mở quà.
No Comment

Những hình ảnh dễ thương kute nhất


Những hình ảnh dễ thương kute nhất. Tuyển tập những hình ảnh vui nhộn, đáng yêu của những chú cún, mèo hay những chú heo dễ thương. Các bạn cũng có thể tải về làm avatar đại diện rất ngộ nghĩnh. Hi vọng các bạn sẽ có những giây phút thật thoải mái tại đây.

Ambum hình ảnh dễ thương kute nhất


Những hình ảnh dễ thương kute nhất


Những hình ảnh dễ thương kute nhất

Những hình ảnh dễ thương kute nhất

Những hình ảnh dễ thương kute nhất

Những hình ảnh dễ thương kute nhất

Những hình ảnh dễ thương kute nhất

Những hình ảnh dễ thương kute nhất

Những hình ảnh dễ thương kute nhất

Những hình ảnh dễ thương kute nhất

Những hình ảnh dễ thương kute nhất

Những hình ảnh dễ thương kute nhất


No Comment

Thứ Hai, 21 tháng 4, 2014

Để tìm được chúng tôi, xin đừng đứng gần các quán bia, quán nhậu, quán cà phê mờ ảo, nên tìm chúng tôi ở những gia đình có tiếng cười nói hạnh phúc, có ánh đèn đêm đêm ngay cả những ngày cuối tuần. Các cô muốn chúng tôi ở xung quanh thì hãy sống tốt và bớt kiêu căng, tự kỷ đi.

Tôi đang không hài lòng với những đánh giá về đàn ông Việt trong thời gian gần đây. Tôi cũng là đàn ông Việt, biết giá trị của mình đến đâu, ít nhất cũng biết tôi là ai trong muôn vàn những người đàn ông Việt Nam. Gần đây luôn có những cô gái đưa ra những lời chê bai đàn ông Việt, tôi không rõ các bạn gái này sinh ra và lớn lên ở đâu, trưởng thành ra sao, thành đạt thế nào, nhưng có một nét rất chung ở các cô gái chê bai đàn ông Việt đó là những người tự nhận thành đạt, có cuộc sống khá giả, độc lập và học cao.

Tôi sẽ không bao giờ lên tiếng khi các cô gái này không nói là mình thành đạt hay học cao. Tôi không hiểu học cao đến đâu mà trong vô số các mối quan hệ trong xã hội, công việc hàng ngày của các cô ấy không hề có một người đàn ông tốt. Như thế tự nhiên xuất hiện câu hỏi các cô làm việc ở đâu và sống trong môi trường nào, sống thế nào? Xin hỏi rằng các cô nhìn thấy những người đàn ông Việt bên quán bia vỉa hè khi các cô cũng ngồi cách đó không xa và cũng buôn dưa lê giống họ? Hay những lúc các cô cưỡi xe máy vè vè đi cà phê chụp ảnh, shopping ở những nơi sang trọng và những cửa hàng xa xỉ đắt tiền? Vậy các cô có chăm chỉ không? Các cô cũng đang đi chơi đó thôi.

TÌM ĐÀN ÔNG TỐT Ở ĐÂU?

Các cô có đang ở nhà đâu mà biết có những người đàn ông Việt đang nai lưng ra chăm sóc cho căn nhà của riêng họ. Thêm vào đó, các cô nói thành đạt giỏi dang đến đâu mà những người đàn ông tốt đều không dám tới gần? Tôi nói vậy bởi vì chính các cô nói không tìm thấy những người đàn ông Việt tốt xung quanh. Người ta vẫn thường có câu “Tiên trách kỷ hậu trách nhân”, có bao giờ các cô nghĩ mình đang sống thế nào chưa? Mình đang sống tốt hay không? Mình có phải là cô gái chăm chỉ ngoan ngoãn, hiền thục? Hay câu hỏi “Tại sao những đàn ông Việt xung quanh các cô đều không tốt, vậy những người đàn ông Việt tốt đang ở đâu”?

Khi đặt ra được câu hỏi đó các cô sẽ biết nên tìm chúng tôi, những người đàn ông Việt tốt ở đâu. Người xưa cũng có câu “Hữu xạ tự nhiên hương”, câu này có nghĩa là hoa thơm tất có ong, có bướm, đã có bướm thì sẽ nay đậu hoa này mai đậu hoa khác chỉ là để hưởng hoa, hưởng thụ cái đẹp bên ngoài hoa. Ong sẽ chăm chỉ tìm mật trong những bông hoa đó để xây dựng tổ ấm cho mình. Các cô có thể phân biệt được đâu là những con bướm lười nhác, đâu là những con ong thợ cần cù chưa?

Thông thường chúng tôi, những người đàn ông tốt không phô trương, không mỹ miều, không hoa hòe hoa sói, lại càng không cố thể hiện mình trước đám đông bởi chúng tôi biết mình là ai và cần điều gì. Chỉ có những kẻ mong sao sớm đoạt được cái mình muốn họ sẽ làm mọi cách để làm mờ mắt và tuôn ra những lời đường mật để làm mát tai các cô.

Các anh chàng này sẽ đưa các cô đến những nơi xa hoa, hay vào những nhà hàng sang trọng, mua cho các cô những món quà đắt tiền chỉ để thực hiện một mục đích duy nhất là chiếm được các cô trong thời gian ngắn nhất, rồi còn tính tới các cô khác nữa. Những người đàn ông tốt vẫn cứ bình thản với gì họ có, không bao giờ tốn thời gian vào những người chỉ muốn hưởng thụ, hay các cô gái không biết phải trái.

Các cô muốn gì ở những người đàn ông Việt? Những người đàn ông tốt cũng mong muốn có được người vợ tốt, biết chăm sóc gia đình và vì gia đình. Chúng tôi cũng yêu cái đẹp, nhưng chỉ là cái đẹp tự nhiên, được toát ra từ chính tâm hồn các cô, chứ không phải vì những gì các cô có trên người. Những người đàn ông Việt mẫu mực luôn biết chăm sóc phụ nữ và luôn biết chia sẻ những công việc trong gia đình. Bởi trong tương lai, con cái chúng tôi cũng đang sống trong gia đình đó, chúng tôi không muốn những đứa con nhìn vào một tấm gương mờ đục, nhìn vào một người cha bệ rạc, mà sẽ là hình mẫu cho các con.

Chúng tôi cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc và dĩ nhiên bên những cô vợ biết yêu thương, cảm thông và chia sẻ. Chúng tôi cũng vào bếp, sẵn sàng tắm cho con, giặt quần áo, rửa bát, quét nhà. Trước khi làm chồng làm cha, chúng tôi cũng độc thân, cũng làm tất cả những gì phải làm để có cuộc sống sung túc, nề nếp. Chúng tôi ghét la cà quán xá, nhậu nhẹt thâu đêm bởi còn quá nhiều việc phải làm. Các cô bảo chúng tôi lười nhác nhưng đâu có lười.

Các cô muốn chúng tôi phải cung phụng, phải có những món quà đắt tiền hay những cuộc đi chơi dài ngày tốn kém mới gọi là ga lăng? Mới đây thôi, có một cô nào đó đang đi học ở Mỹ nói đàn ông Tây chung thủy hơn đàn ông Việt. Cô gái đó đã biết gì về đàn ông Mỹ khi mới tới Mỹ được 3 năm trong khi đó thời gian chủ yếu chỉ tiếp xúc với sinh viên. Tôi, một người đàn ông Việt sống trên đất Mỹ hơn 10 năm nay, nói tiếng Anh lưu loát, cũng tốt nghiệp đại học ở Mỹ, đi làm cho một công ty Mỹ và có vô số những người bạn Mỹ đủ chủng tộc.

Tôi không thiếu bạn bè là người Mỹ và còn nhiều lần được mời về nhà ăn cơm tối. Đến giờ tôi cũng chỉ cảm nhận được là đang sống mon men bên lề xã hội Mỹ. Ấy vậy mà cô gái đó mới có 3 năm đi học ở Mỹ đã dám thốt lên những lời đao to búa lớn đến thế. Người ta vẫn thường nói “Ông có thò chân giò thì bà mới thò chai rượu”, cuộc sống phải có qua có lại, có sự đồng cảm, biết yêu thương chứ không chỉ dựa trên nền tảng vật chất, điều mà bấy lâu nay người ta vẫn cứ cho rằng vô nghĩa.

Trước khi các cô chê bai, các cô nên đi tìm những người đàn ông Việt tốt. Hãy nhìn chúng tôi sống, yêu thương bạn bè, các sống vì gia đình, chia sẻ mọi nỗi đau niềm vui với người thân và sẵn sàng làm tất cả những công việc nhà hàng ngày. Các cô muốn chê bai xin hãy bỏ cặp kính râm và nhìn đời bằng cả hai con mắt mở to để biết được đâu là bướm là ong, biết được đâu là Tây là Việt.

Các cô muốn được yêu thương xin hãy yêu thương trước để rồi cùng nhau vượt qua cuộc sống khó khăn hàng ngày, có được một gia đình hạnh phúc. Để tìm được chúng tôi xin đừng đứng gần các quán bia, quán nhậu, quán cà phê mờ ảo, nên tìm chúng tôi ở những gia đình có tiếng cười nói hạnh phúc, có ánh đèn đêm đêm ngay cả những ngày cuối tuần. Các cô muốn chúng tôi ở xung quanh thì hãy sống tốt và bớt kiêu căng, tự kỷ đi. Những người đàn ông Việt tốt sẽ không bao giờ tiêu tiền như rác vì chúng tôi biết, tương lai còn dài phía trước và có cả những đứa con cần được chăm sóc, những cô vợ cần được yêu thương.

Giờ các cô có thể tìm thấy chúng tôi rồi đấy. Thay vì chê bai, hãy sống tốt lên và hoàn thiện bản thân, bớt đòi hỏi. Chúng tôi cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều ngoài tình yêu thương và cảm thông chia sẻ, sẽ luôn hiện hữu ở mọi nơi nếu các cô chịu tìm kiếm, và có tình yêu với trái tim đầy lòng nhân hậu. Nếu không, chúng tôi sẽ tự làm vô hình trước mắt các cô. Chúc các cô tìm được người đàn ông Việt tốt như tôi.
No Comment

Thứ Năm, 17 tháng 4, 2014


Truyện ngắn sưu tầm rất hay: "Xin lỗi vì anh đến trễ"

Anh yêu em! Xin lỗi em… Vì anh đến trễ”. Phải rồi, anh đã đến trễ rồi, em cũng chậm một bước chân rồi. Cuốn sổ rơi ra một tấm ảnh cũ, tràn ngập một vẻ đẹp bình dị, xa xăm. Giữa mặt hồ những cánh hoa trôi nhẹ, ánh mắt buồn của một cô bé cuốn cả cảnh vật xung quanh. Là tấm hình anh đã chụp cô khi cô lên mười, sao cô không biết, tình cảm của anh…đã từ khi ấy.

*
Như một giấc mơ..

- Nè… anh Khánh chụp em với, chụp em với – Cô bé vịn vào vai cậu bé và khẽ nhún lên.

- Không nhá! Quy tắc của anh là chỉ chụp những bức hình về phong cảnh thôi, chưa đến lượt em – Cậu bé cười nhăn răng.

- Sao vậy? – Cô bé buồn thiu.

- Anh phải làm theo nguyên tắc, sau này lớn lên mới làm một nhà chụp ảnh chuyên nghiệp được.

- Xí – Cô bé dẫu môi – Nguyên tắc gì cơ chứ, anh mới 11 tuổi à, lấy máy ảnh của bố anh chụp linh tinh thì có.

- Ai bảo em thế? 11 nhưng vẫn lớn hơn em 1 tuổi đấy! Sau này anh sẽ trở thành nhà chụp ảnh chuyên nghiệp cho em xem.

- Thế chụp cho em một tấm thì có sao? Đi mà, chụp cho em một tấm đi mà…

- Không – Cậu bé chạy vụt đi, cười lớn.

Cái bọn trẻ ấy lại ồn ào như mọi ngày, không trừ một ngày có gió nào của Đà Lạt. Không cần phải là những cơn gió thật to, chỉ cần có gì đó nhè nhẹ đủ gợn mặt hồ nước kia để chúng thích thú thả những bông hoa xuống cho gió xoay tít. Chúng đã lớn lên cùng nhau, thân thiết với nhau và chưa hứa hẹn được điều gì nhiều, chỉ biết là, ở nơi mặt hồ bình yên, phẳng lặng ấy, mỗi chiều lộng gió sẽ có một cô bé và một cậu bé, bên nhau thả những cánh hoa xuống nước cho gió đẩy đi… Xoắc xít bên nhau chụp những tấm hình Đà Lạt. Bình yên.

XIN LỖI VÌ ANH ĐẾN TRỄ

Hoài Như…

Thời gian thấm thoát trôi, cứ thế đã 7 năm trôi qua chúng tôi lớn lên cùng nhau. Anh vẫn đam mê chụp ảnh, ngoài giờ học tôi vẫn thường lang thang cùng anh khắp bờ hồ chụp những tấm hình theo cảm hứng.

- Này! Anh chụp nơi này bao nhiêu năm rồi. Không chán à?

- Không, sao mà chán được… Em thử ngắm xem, mỗi ngày đều khác nhau, đều có sự thay đổi mà – Mỗi khi nói như thế anh đều nhoẻn miệng cười bí ẩn và nháy mắt với tôi một cách khó hiểu.

Mặt hồ luôn bình yên lấp lánh nắng, gió thổi thành từng gợn nhỏ xíu trông thật thích mắt, bỗng nhiên tôi muốn được như ngày xưa quá, se se cánh của bông hoa trên tay, ngơ ngẩn. Rồi anh giật lấy bông hoa, tôi chưa kịp hết ngạc nhiên thì anh đã thả nó xuống dòng nước, gió đẩy cánh hoa ra xa, mỉm cười nhìn tôi. Tôi cũng cười, anh quay đi rồi, tôi vẫn còn ngơ ngẩn mãi, cái dáng hình quen thuộc với đôi mắt xa xăm diệu vợi, nụ cười ấm ấp tựa ban mai, đôi lần tôi đã từng ước được sánh vai bên anh, được dựa vào bờ vai của anh cho tôi cảm giác bình yên và tôi tin anh là một sự che chở. Ừ! Mà có phải tôi yêu anh không? Hình như là có. Phải không?

Là lúc tim tôi bồi hồi khi anh vô tình nắm lấy tay mình chạy ào trong mưa, là lúc anh tẩn mẩn chụp mấy bức ảnh ưa thích, tôi đã trộm nhìn và khi anh chợt nhìn lại thì tôi nghe tim mình lỡ nhịp vài giây. Là những buổi tối gió lạnh, anh chở tôi đi học thêm về trên chiếc xe đạp, những triền dốc của Đà Lạt khiến đôi tay tôi chỉ muốn siết ôm anh thật chặt cho đỡ rét, nhưng tôi chỉ dám bám vào áo anh như một con mèo nhỏ, đủ cảm giác được hơi ấm từ anh lan tỏa trong tim mình, trong cả thế giới của tôi.

Nhưng mà… Anh có yêu tôi không? Thì cũng, ai mà biết được. Tôi cứ cảm thấy thế nào, anh lạnh lùng quá, mà tính tình lại khó hiểu nữa, luôn quan tâm và bên cạnh tôi, nhưng sao cứ coi tôi như một đứa con nít thế. Hay là anh chỉ xem tôi như một đứa em gái? Mới nghĩ đến đó thôi mà lòng đã mênh mang buồn.

Tối nay anh vẫn chở tôi về như mọi hôm, đường phố nhộn nhịp ánh đèn, sao tôi chỉ muốn giây phút này dài mãi.

- Như. Có lạnh không? – Anh hỏi với một giọng lạnh lùng.

- Có chứ anh. Sao lại không? – Tôi hì hì cười, cố tỏ ra một giọng ngây thơ.

- Ừ… - Anh ngập ngừng - Ôm anh đi.

- Hở - Tôi ngơ ngác, anh vừa bảo gì vậy… Ôm anh… Là ôm anh sao, bao lâu nay tôi chưa bao giờ dám mong câu nói này, tôi có nghe lầm không.

Tôi thở nhẹ hơn, hơi run, tôi vòng tay ôm anh, khẽ tựa đầu mình vào lưng anh. Những nhịp yêu trong tim đang định nói gì, bồi hồi quá. Nhưng sao anh vẫn lặng im thế kia, không mở một lời nào cả, hay nhịp tim hối hả của anh đã làm tôi chếch choáng mọi âm thanh xung quanh rồi? Về đến trước cổng, tôi chào anh, bẽn lẽn và ngượng ngùng, tôi mỉm cười và bước vào nhà… Bỗng nhiên, một bàn tay thật ấm, thật vững chắc nắm tay tôi kéo lại, ghì sát vào người anh, cái ôm thật chặt. Anh hơi cuối người, áp sát mặt vào tóc tôi, sao mà gần quá, tim tôi ấm dần lên và giờ đây dồn dập một nhịp hối hả, bỏng rát. Tôi hơi chới với bám khẽ vào chiếc sơ mi của anh, tay anh vòng trọn cả bờ vai tôi, ngào ngạt như cơn gió bờ hồ mỗi buổi chiều tôi và anh thường đến. Buông nhẹ tôi ra và giữ chặt bàn tay, anh chỉ thì thầm:

- Vào ngủ sớm đi nhé!

Rồi anh nhìn thật chắc chắn vào mắt tôi lần nữa, vội leo lên xe ra về, chẳng nói gì hơn, tôi thoáng chút hụt hẫng, như đứa trẻ vừa đánh rơi mất cây kẹo ngọt. Tối ấy cũng không có một tin nhắn nào đến từ anh. Gì vậy? Anh đang làm trò gì vậy? Có yêu tôi không?

“Ngày mai gặp anh ở bờ hồ nhé!” – Tin nhắn vỏn vẹn của anh làm tôi thật sự bối rối, tim mình khẽ run. Bỗng chốc tôi nhớ lại cái hôm siết chặt hôm ấy của anh, cảm thấy mặt mình nóng bừng, một điều gì đó ngượng ngùng và hạnh phúc, nhưng cũng đầy hoài nghi và khó tả.

Hôm nay trời thật đẹp, từng tia nắng trải dài phủ khắp những con đường trong thành phố, hàng thông reo vi vu, lấp lánh những bông hoa trắng bên đường, rạng rỡ… Tôi ngắm mình qua ô cửa kính lần cuối, bộ váy xòe màu bạc hà cùng với mái tóc buộc nữ tính, nhìn kĩ tôi cũng đẹp đấy chứ. Tự mỉm cười với mình, tôi thênh thang bước ra bờ hồ, gió vẫn hiu hiu.

- Em trễ hơn năm phút nhé – Anh mỉm cười dịu dàng. Hôm nay trông anh thật đẹp, chiếc áo sơ mi đầy nam tính, khuôn mặt lãng tử cùng ánh mắt mê hoặc, anh trông như một thiên sứ trong kinh thánh mỗi chiều tôi đi Lễ.

- Vâng… Em xin lỗi – Tôi còn cảm thấy ngượng trước thái độ bẽn lẽn của mình, sao tôi nhẹ nhàng thế… Hay là cái ôm của anh hôm ấy, thừa sức “ám ảnh” tôi.

- Này… - Anh bất giác gọi.

Tôi ngước lên, một cô gái tóc nâu xoăn tít ùa lại anh, nắm cánh tay anh và nghiêng đầu dựa lên đó, môi cô rạng rỡ nụ cười hạnh phúc. Tôi chỉ thấy rất bàng hoàng, thấy mình thật sự như một con ngốc phô diễn trò hề trước một cặp – tình – nhân. Bần thần trước mắt tôi, anh – cô ấy, một đôi thật đẹp… choáng ngợp trong tim tôi, cái ôm thật chặt của anh còn phảng phất hương hoa bờ hồ.

- Này, hay em chụp một tấm hình cho anh chị nhé! – Anh đột nhiên đề nghị.

- Ừ! Cô bé, chụp giúp anh chị một tấm nhé – Cô gái ấy cũng xoắc xít theo.

- Dạ - Tôi cố kéo mình về thực tại. Nâng chiếc máy ảnh lên “Tách”…”Tách”, tim tôi cũng theo âm đó mà hằng những vết rạn…

Đưa chiếc máy ảnh cho anh, tôi quay nhìn về phía bờ hồ xa xăm, tôi không đủ can đảm nhìn cảnh hai người họ đang hạnh phúc như thế. Rồi nhẹ như gió thoảng, tôi nghe tiếng anh… Rằng anh sẽ ra Hà Nội, rằng anh sẽ học chuyên ngành điện ảnh một thời gian, rồi anh sẽ đi cùng Phương, cô gái xinh đẹp kia. Tôi dửng dưng nghe dự định đó, chẳng buồn nhìn vào mắt anh, tôi đủ can đảm nữa sao, để tình cảm của mình bị anh chi phối à. Tôi là gì trong anh? Một đứa em gái? Một người bạn tri kỉ? Hay đơn giản là trò đùa thôi? Tôi không giận, không trách, cũng chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, mà ích gì đâu chứ, bên cạnh anh đã có ai khác rồi. Không phải sao? Tôi thở dài đánh sượt, rồi cũng lặng lẽ chào anh và cất bước về nhà.

Nằm gục trên chiếc piano, tôi để hai hàng nước mắt lăn dài trong vô thức, tình yêu đầu tàn nhẫn với tôi quá. Mím chặt môi.

Hôm sau tôi đã không đến tiễn anh. Lúc tin nhắn đến từ anh, chắc anh đã lên máy bay rồi. Tôi chỉ send lại một câu thật ngắn, cố giấu đi những cảm xúc của mình. “Xin lỗi anh. Em đến trễ. Chúc anh sẽ thành công, cố gắng anh nhé!”.

Dù muốn hay không. Tôi vẫn sẽ tiếp tục bước trên con đường của chính mình. Dù muốn hay không. Tôi vẫn sẽ tập quên anh…


Hà Nội – Em và anh

Bây giờ tôi đã là một sinh viên Ngoại Thương, sau khi cầm trên tay chiếc vé du học sang Úc, nghĩ đến thành quả biết bao nhiêu năm nay mình cố gắng, cũng không đến nỗi nào tệ. Ra Hà Nội học đại học, tôi nhận thấy ở chính cô bé ngây thơ, mít ướt ngày xưa đã trưởng thành nhiều rồi. Bốn năm qua đi, trải qua hai cuộc tình chấp choáng với những chàng trai Hà Thành, cuối cùng thì tôi vẫn đơn lẻ bước một mình trên con đường tấp nập các đôi tình nhân, hay cảm thấy mình vô hình trong mỗi dịp lễ Tết. Sao tôi không tìm nỗi cho mình một yêu thương, thành công và cả một tương lai rộng mở trước mắt không làm tôi quên đi những trống vắng của bản thân. Tôi vẫn còn yêu anh, có lẽ vòng tay anh năm nào vẫn còn ấm áp với tôi lắm, bao nhiêu năm nay, tình cảm của tôi đã không hề vơi đi, chỉ bị nén lại trong tim một sách sâu lắng hơn. Bởi vậy, người ta mới bảo tình đầu khó quên. Tự hỏi không biết bây giờ anh đang làm gi? Anh sống ra sao? Anh còn nhớ đến tôi không?

Hoàn tất những hồ sơ, tôi mệt mỏi bước ra phố, thế là xong, một tháng nữa tôi sẽ rời khỏi nơi này và tiếp tục cuộc sống ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Suy nghĩ đó càng khiến tôi thấy mình đã vô hình nay càng mờ nhạt hơn nữa. Lặng ngắm Hà Nội, từ khi tôi đặt chân đến đây với tâm hồn bỡ ngỡ, mọi thứ bây giờ thân quen hơn, nhưng khoảnh khắc gần xa điều gì đó rồi ta ta mới cảm thấy nó đang trân trọng, từ bao giờ tôi nhận ra: Hà Nội đẹp là thế…

Và tôi gặp anh, ông trời vô tình hay cố ý sắp đặt cho chúng tôi gặp nhau, anh ngồi ở quán bên kia đường, khuôn mặt trầm tư thay đổi ít nhiều, anh đã trưởng thành hơn, chỉ có ánh mắt và nụ cười ấm áp ấy vẫn còn. Anh thấy tôi, anh mỉm cười như có ý muốn tôi qua bên đó, tôi cũng đến và lặng nhìn anh, sao tôi không mở lời được, sao tôi không thể bày tỏ với anh tất cả nỗi lòng của mình, có rất – rất nhiều thứ tôi muốn anh biết mà. Rằng, từ khi là một cô bé hay ngắm nhìn anh chụp anh, tôi đã yêu anh. Từ khi cái ôm ấy ấm áp bất tận, tôi đã muốn ở bên anh cả đời. Miên man trong những dòng suy nghĩ, tôi không nói gì, rồi anh cũng mở lời trước:

- Em dạo này ổn chứ?

- Vâng, em ổn, công việc chụp ảnh của anh thế nào rồi?

- Anh đang làm chủ ở một công ty vừa, cũng chẳng gọi là danh tiếng gì nhiều, nhưng hạnh phúc vì được bước theo con đường của mình em à

- Vâng…

- Còn em?

- À… Tháng tới em sẽ sang Úc học lên cao học – Tôi đáp vội

- Em lại đi nữa à?

- Ừ… - Tôi buồn bã đáp

Anh trầm ngâm khuấy tách cà phê cho tôi, tôi cũng định hỏi anh và chị Phương sao rồi, có hạnh phúc không, nhưng nghĩ thì cũng chẳng được gì, nên thôi.

- Để anh đưa em về.

Anh đề nghị khi trời đã nhá nhem tối, thành phố lên đèn rực rỡ. Tôi đồng ý, dù sao tôi cũng chẳng có lý do nào mà từ chối. Ngồi trong xe anh, sao tôi muốn tìm lại cái cảm giác ngày xưa quá, ngày mà tôi và anh men theo những con dốc của Đà Lạt trên chiếc xe đạp cũ, bây giờ thì hình ảnh đó đã quá xa với thực tại. Đến trước căn hộ tôi ở, khẽ chào anh và nghĩ tôi và anh sẽ khó mà gặp lại, tôi xòa tay định bắt tay
anh, như một người bạn, như một lời cảm ơn

Anh khẽ cười và xòe tay ra nắm lấy tay tôi, không bắt nhưng kéo nhẹ tôi vào lòng anh, cái ôm vẫn ấm áp như ngày nào, hơi ấm từ anh bắt đầu lan tỏa, nhịp tim tôi ngân lên dồn dập. Anh đặt môi mình lên môi tôi, choáng ngợp và đầy bất ngờ, hương vị xa xăm của gió bờ hồ năm xưa tràn hết tâm hồn tôi, lần đầu tiên tôi hôn một người-và người đó là anh. Nhưng còn giữ chút lý trí của mình, tôi đẩy anh ra, bần thần và bối rối

“Qua rồi, anh về đi”. Tôi bước nhanh vào trong, không ngoảnh lại nhìn anh nữa, hay đúng hơn tôi đang cố giấu giọt nước mắt vừa tràn ra từ khóe mi. Tim tôi là trò đùa cho anh sao?
Một tháng sau. Tôi vẫn lặng lẽ rời đi, không một lời từ biệt

Xuân, hạ, thu, đông. Mùa lại nối tiếp mùa. Tôi trở về đây sau 5 năm trời ở xứ người, ghé Hà Nội vài ngày. Tôi đã lập gia đình được 3 năm và có một thiên thần 3 tuổi. Anh mất rồi. Cái tin ấy đến với tôi như một vết khứa vào tim, nhưng nỗi đau không còn rõ ràng nữa. Có lẽ mọi thứ về anh đối với tôi giờ đây quá nhạt nhòa. Tôi về lại Đà Lạt, biết bao nhiêu đổi thay sau ngần ấy năm, tôi gặp lại Phương, ánh mắt cô buồn trĩu, tôi chỉ còn biết thở dài an ủi cô ấy, chắc cô ấy cũng yêu anh rất nhiều. Nhưng một sự thật đau lòng hơn là khi tôi biết được nhiều năm trước anh và Phương chỉ đang cố diễn một vở kịch, để tôi không còn chờ mong anh, để tình cảm không chặn lối đi của tôi. Mở cuốn sổ mà anh đã nhờ Phương gửi cho tôi, là anh đây sao, sao tôi không nhận ra sau từng ấy năm chứ, từng nét chữ anh nghiêng nghiêng, xô bồ như chính số phận đã cố tình đẩy chúng tôi ra xa nhau

Đình Khánh…

“Hôm nay được dạo cùng em ra bờ hồ, vài ngày nữa anh phải ra Hà Nội, anh chỉ muốn níu giữ tất cả những hình ảnh còn lại của nơi đây, kể cả hình bóng thân quen của em. Đi rồi, em sẽ nhớ anh chứ?

Cảm xúc không kìm được trong anh, anh đã ôm em, nghe hương tóc em còn phảng phất quen thuộc chất tuổi thơ. Nghe hơi thở em hối hả và bàn tay run run ôm anh, em có biết là anh đã hạnh phúc như thế nào không. Giây phút ấy anh chỉ muốn giữ cả em bên mình, nhưng không được em à, yêu thương ta phải hy sinh vì nhau, phải không em?

Nhờ sự giúp đỡ của Phương xong sao anh thấy mình thật có lỗi với cô ấy, có lẽ anh biết Phương yêu anh. Càng cảm thấy có lỗi với chính mình hơn, anh cũng đang lừa dối tình cảm thật của chính bản thân, với em. Anh cố tình thông báo giờ chuyến bay cho em sớm hơn 1 tiếng, mong sẽ được ở bên em lâu hơn, nhưng giây phút em bên kia đường mơ hồ theo những giọt nước mắt, anh đã rất mong em sẽ bước qua bên này. Nhưng cái tin nhắn vỏn vẹn ấy, tim anh muốn thắt chặt lại… Ừ! Em đến trễ rồi…

Sau bốn năm mình lại gặp nhau ở Hà Nội, em vẫn như xưa, ngây thơ và sáng ngời nhưng đôi mắt tràn ngập những nỗi buồn. Nhìn em ngồi trong quán như một chú mèo nhỏ lẻ loi, anh quyết định sẽ gặp em, vậy thì… cuộc gặp gỡ mà em nghĩ là “tình cờ” ở quán bên kia đường là đã có sắp đặt…

Anh nhớ em – Ba từ ấy ngắn gọn thôi nhưng sao mãi anh vẫn không nói được, cứ quanh quẩn ở đâu. Em muốn bắt tay anh, sao hờ hững và lạnh lùng thế, anh lại không kìm được cảm xúc của mình nữa rồi, đúng khi yêu người ta luôn làm ngược lại lý trí. Anh hôn em, nụ hôn đầu anh chưa từng dành cho ai cả… nhưng rồi em đẩy anh ra, như xô đi tất cả, chắc lòng tin nơi em đã cạn dần, tim anh ngay lập tức chằn chịt những vết thương…

Anh đến sân bay, em đã đi rồi. Anh còn chuẩn bị cả một bó hoa và một lời tỏ tình đây mà, em đã không hiểu và anh thì quá ngốc nghếch, lại cái trò của anh năm xưa, em báo giờ bay cho anh trễ 1 tiếng.
Cơn đau tim hành hạ anh hơn cả tháng trời trong bệnh viện. Bác sĩ bảo rằng anh không sống được lâu. Quằn quại với những cơn đau, anh vẫn cố cầm cự và hy vọng ở mình chút sức lực nào đó, rằng em sẽ về thôi, anh sẽ khỏe lại ngay mà… Còn nói yêu em chứ, anh còn phải chăm sóc cho em cả quãng đời còn lại nữa mà…”

Nhạt nhòa…

Như đọc đến đây thì nước mắt cô đã thấm đẫm, nỗi đau như xé lòng xuyên vào tim, tiếng nấc nghẹn làm giọng cô như lạc đi. Chỉ lặng lẽ, nghiêng nghiêng hàng chữ cuối cùng, Khánh viết vào ngày cuối cùng anh còn tồn tại trên cõi đời này

“Anh yêu em! Xin lỗi em… Vì anh đến trễ”

Phải rồi, anh đã đến trễ rồi, em cũng chậm một bước chân rồi… Như gào khóc, cuốn sổ rơi ra một tấm ảnh cũ, không sắc sảo và lộng lẫy nhưng tràn ngập một vẻ đẹp bình dị, xa xăm. Giữa mặt hồ những cánh hoa trôi nhẹ, ánh mắt buồn của một cô bé cuốn cả cảnh vật xung quanh. Là tấm hình anh đã chụp cô khi cô lên mười, sao cô không biết, tình cảm của anh… đã từ khi ấy.

Bao nhiêu năm qua cô đã đánh đổi những gì, có được những gì, mà bây giờ cô lại mất anh mãi mãi?

Đứa bé 4 tuổi chạy đến bên Như:

- Nhanh lên mẹ ơi! Ra xe bố đợi mình kìa. Trễ rồi…
No Comment

Truyện ngắn rất hay và cảm động: "Mình Chia Tay Rồi Mà Em..."


_Gì hả anh?
_Chia tay đi em
_……
_Im lặng là đồng ý nhé! Từ mai chẳng còn là n.y của nhau đâu
Cô bất ngờ….lắp bắp…k thành lời:
_Lý do? Em làm gì sai à?
_Không..
-Thế vì lý do gì, chúng ta quen nhau 3 năm cơ mà, chia tay như thế là sao hả anh
_Thích
_Anh nói như thế mà dc à?
_ Em có làm gì sai thì anh phải nói chứ?
_ Chẳng gì cả …chán rồi…hết yêu…. Chia tay thôi, tuổi trẻ mà.
1 cảm giác chạy xẹt qua người cô….Hẫng! …ngỡ ngàng ! lòng tự trọng như bị dao cứa vào!
_ừ…vậy chia tay, đừng bao giờ gặp nhau nữa nhé
_ không chắc!
_anh nói vậy là sao?
_cúp nhé, tạm biệt.
_???
Chia tay…thế là chia tay…1 cuộc tình 3 năm bay vút theo
sóng điện thoại …lãng thật! Rốt cuộc có thế thôi à….nhảm nhí thật…tình cảm nó nhạt thế thôi hả anh? Đồ tồi!
Chẳng việc gì tôi phải buồn vì anh cả…. Cô nói thế….và nằm xuống giường…..có thứ nước mặn đắng thấm vào
gối!
3 tuần kể từ cái ngày chia tay ấy !

Mình Chia Tay Rồi Mà Em...

Ngày thứ nhất
Có điện thoại….của anh ta….
Cô bắt máy…như 1 phản xạ tự nhiên của 1-cô-gái-có-người- yêu.
_Anh gọi tôi có việc gì ko?
_chẳng gì cả , thích thì gọi
_dẹp ngay cái giọng điêu khinh khỉnh ấy đi
_quen rồi, không bỏ được
_chia tay rồi, để tôi gạt phăng thằng khốn nạn như anh ra khỏi cuộc đời đi!
_chia tay rồi, anh chẳng còn là gì của em nữa đâu, đừng bận tâm đến anh như thế ,anh chỉ gọi,và em cứ việc mắng nếu e muốn, nhưng đừng cúp máy…
_anh điên vừa thôi ! hãy biến đi với những đứa con gái khác , đừng gọi điện phiền tôi!
_à em…
_sao?
_mình chia tay rồi đấy!
RỤP!
Tít……tít…..tít
Cô bực tức cúp máy……
Thật khốn nạn, anh làm như thế là có ý gì. Gọi cho tôi làm gì. Tôi chẳng muốn nghe giọng của anh nữa! Nhưng sao có gì đó vương vấn và nghẹn lại ở tim…..”mình chia tay rồi đấy” ….văng vẳng bên tai…

Ngày thứ 2
Lại có điện thoại của anh….
Không bắt máy….tắt máy…..vẫn gọi!
_Alo, anh đừng phiền như thế dc không?
_ăn cơm chưa , đừng có mà uống sữa liền đấy nhé, đau bụng đấy!
…..cô hơi bất ngờ…
_anh quan tâm làm gì?
_vì anh biết bụng em không tốt, ăn uống như thế sẽ đau bụng.
_tôi lớn rồi, ăn uống ra sao là quyền của tôi,chẳng liên can gì anh cả!
_ừm nhớ ngủ sớm nhé,mai e thi đúng ko, ráng mà thi tốt đó
_tại sao…anh lại như thế….anh muốn gì ở tôi hả?
_mình chia tay rồi đấy!
….lại câu nói ấy….anh ấy lại nói thế……thì chia tay rồi…..tại sao cứ phải gọi điện chỉ để nói câu đó….cho tôi bình yên không được à….sao anh cứ động chạm đến tuyến nước mắt của tôi thế hả???

Ngày thứ 3
_alo !
_tôi van xin anh đấy
_cho con Milu nó ăn chưa em, đồ ăn cho nó bữa anh mua còn ko?
_tôi tặng nó cho người khác rồi….
_sao lại như thế, anh tặng em mà….
_chẳng việc gì tôi phải giữ cả!
_ừ thì mình chia tay rồi đấy
Lại thêm 1 cuộc điện thoại kết thúc bằng câu nói đó….
Cô ngồi xuống…xoa xoa đầu con Milu ….
“anh ấy làm như thế là sao hả Milu ? anh ấy biết 3 tuần qua tôi đã cố gạt anh ấy ra khỏi suy nghĩ ko? Sao lại làm thế với tao?"
…..cô chẳng cho con chó ấy cho aicả……làm sao mà cho được……

Ngày thứ 4
….cô bắt máy như 1 thói quen
_alo,…tôi không uống sữa sau khi ăn cơm…….tôi cho con Milu ăn rồi!
_sao hôm qua lại nói là tặng Milu cho người khác rồi, em vẫn ngốc trong cái khoảng nói dối như ngày nào
_tôi….
_trời hôm nay lạnh quá, lấy cái áo màu nâu anh mua mà mặc vào, làm bằng lông thú nên ấm lắm đấy..
_ừ
_nhà còn sữa bột không. Trước khi đi ngủ thì nhớ uống nhé, uống sữa nóng buổi tối cho dễ ngủ ..đừng có viện cớ ko ngủ được mà onl tới tận sáng đó!
_ừ
_hôm nay ngoan thế, ko mắng anh à
_ừ….
_uhm thôi a cúp đây…….À… mà mình chia tay rồi em nhỉ!…..
Hôm nay em không mắng anh….em không phản ứng…… vì cổ họng e nghẹn ứ chẳng nói dc anh à……

Ngày thứ 5 …..
Cô chờ điện thoại của anh
10h tối
…….vì sao khi anh đi e đã ko ôm lấy anh hỡi người…
……….vì sao đôi chân e cứ đứng nhìn a xa mãi xa……
Tiếng nhạc chuông vang lên, cô chộp lấy cái điện thoại màu trắng…
_xin lỗi hôm nay a ngủ mãi tới h` mới dậy
_ngủ kiểu gì tới 10h tối vậy…
_hôm nay hỏi lại anh nữa à…..
_……
_cái quả cầu tuyết anh mua cho còn pin không? Hết pin thì bảo thằng Bi nó mua bỏ vào nhé, quả cầu tuyết mà
ko có đèn có nhạc thì chán lắm.
_em mua rồi….
_em ngoan đến mức anh bất ngờ đó
_mình chia tay rồi hả anh?
_ừ..mình chia tay rồi đó…, anh cúp nhé!
….khoan..
Tít…tít….tít
Cô vứt điện thoại xuống giường và bật khóc nức nở.Nước mắt dồn nén bao lâu nay đã vỡ òa trên gương mặt hốc
hác….
Anh ác lắm….anh đã bước ra khỏi tim em….em đã đóng chặt tim và chẳng muốn cho anh vào nữa….em không muốn nghe giọng nói đó của anh…em không muốn nhìn thấy số anh…..nhưng em không ngăn mình bấm “trả lời”, em ko ngăn mình nhớ đến anh được…..tim e cũng ko nghe lời e…..chẳng lẽ anh lại bước vào tim em 1 lần
nữa??

Ngày thứ 6
_alo….em tắt nick yahoo đi, treo nick hoài như thế nóng máy đấy, máy thì lại hay hư, chẳng ai qua sửa cho em
đâu..
_quen rồi
_quen cái gì .
_à Donut tới chưa
_Donut gì?
_anh gửi 1 hộp đến cho em đó, toàn vị socola đó, thích không….à trà sữa thì chắc chưa tới đâu,quán đang đông ,nó bảo sẽ đợi lâu…
_anh đang nói gì thế? Anh đang làm gì thế?
_gửi donut và trà sữa cho em, trời mưa gió như vầy anh biết e làm biếng đi mua.
_nhưng…
_nhưng cái gì, chẳng phải thích 2 món đó nhất sao??
_anh làm ơn đi, anh muốn như thế nào thì dứt khoát đi…..chia tay rồi sao a cứ quan tâm e như thế…em không chắc là em quên dc anh đâu!
_mình chia tay rồi đấy em à
………………….cúp máy……
Bính boong…bính..boong
_xin lỗi ! donut của cô đây ạ….
………….mưa phùn rơi nhẹ bên cữa sổ….nhẹ nhàng………chiếc donut hình mặt cười với vài miếng socola….thật bắt mắt………….ly trà sữa………..ngọt ngào
Nhưng…………..1 cô gái……..lòng nặng trĩu….…………..gương mặt vô hồn…..…………….giọt nước mắt…..mặn chát….
Những ngày tiếp theo……cô quyết định không bắt máy nữa…..cô sẽ tự bước ra khỏi cuộc sống của anh……..cô quyết định cho tim mình vào ngăn đá…..cho nó lạnh ngắt lại…….chẳng còn bận tâm đến anh nữa…………..

Ngày thứ 10
.
.
Duy is calling
.
.
Không bắt máy
.
.
Duy is calling
.
.
Không bắt máy…..
.
.
Có tin nhắn….
.
.
….Duy mất rồi …..em đến bệnh viện đi…
Cô bàng hoàng buông chiếc điện thoại xuống….lao ra khỏi phòng………..
Hai tai cô ù đi……….đôi mắt như bị ai lấy tay bịt kín…….tim như bị bóp nghẹt………bóp nghẹt………đôi chân cứ guồng chạy tới…… không dừng lại được…….. Anh mở mắt ra đi đồ tồi…….hôm nay em đã uống sữa sau khi ăn cơm đó….em quên cho con Milu ăn rồi…..anh mắng em đi….anh làm gì anh nằm yên vậy…..
Dậy đi Duy……..dậy đi ….dậy gọi điện cho em đi……em sẽ bắt máy….em bắt máy mà…….!!!! Em thèm ăn donut, em muốn uống trà sữa…..mưa rồi em lười đi lắm….anh mua cho em đi……..à quả cầu tuyết hết pin rồi đấy….anh dậy anh mua cho em pin đi………anh nghe em nói gì không hả………..hả anh ….!
.
.
.
.
.
_Alo anh Duy hả, hôm nay trời lạnh anh nhỉ??
_…..im lặng
_ …anh bệnh nặng như vậy sao anh không nói em??
_….vẫn im lặng
_…..anh ra đi như vậy mà anh coi được à…anh tệ lắm !
_………
_anh vẫn là người yêu của em đấy…..chia tay như thế em chẳng chịu đâu .
_……….im lặng
_…….
_……
_ à anh……em sẽ yêu mình anh thôi nhé…..anh cũng vậy nhé, anh đã bước vào tim em rồi thì em sẽ đóng chặt
tim
và giữ anh trong đấy mãi mãi…….em chẳng yêu ai khác ngoài anh đâu………..anh cũng vậy anh nhé……….
.
.
.
Mưa vẫn rơi……….có 1 cô gái cầm 2 chiếc điện thoại….1 trắng 1 đen……….của cô và của anh…………
ST
No Comment

Thứ Tư, 16 tháng 4, 2014


Nếu gặp một người có thể trao gửi cả tâm hồn, nếu gặp một người có thể tin tưởng, dựa dẫm vào người ấy, sẵn sàng làm chỗ dựa bất cứ lúc nào, nếu gặp một người mà con tim thực sự rung động. Thì khi đó, hãy cứ yêu đi!

Bởi vì còn trẻ, nên đứng trước cái gì cũng đều thật dũng cảm, chỉ cần tiến lên phía trước mà chẳng suy tính nhiều đến chuyện thua cuộc. Vì thế sẽ chẳng phải hối hận nếu như vuột mất cơ hội, sẽ chẳng ngần ngại tự đứng dậy làm lại nếu vấp ngã.

Bởi vì còn trẻ, nên suy nghĩ giản đơn, những cảm xúc nhẹ nhàng, thanh khiết nhất chính là quà tặng tuyệt vời nhất. Thời gian qua đi, những cảm xúc ấy không còn nguyên vẹn nữa, nó sẽ từ từ biến mất trong cát bụi cuộc đời.
KHI CÒN TRẺ HÃY CỨ YÊU ĐI !

Bởi vì còn trẻ, nên có thể mạnh dạn bày tỏ cảm xúc, đủ tự tin để thổ lộ tình cảm, hoặc sẵn sàng chấp nhận sai lầm mà không dễ dàng bỏ cuộc.

Bởi vì còn trẻ, nên có thể tùy ý yêu thương theo cách mình muốn, có thể ngốc nghếch, ngờ nghệch khi dành tình cảm cho một ai đó.

Bởi vì còn trẻ, nên dễ dàng bộc lộ suy nghĩ ra bên ngoài, mọi vui buồn, hờn giận, đau khổ hay thất vọng, chỉ như là những chướng ngại vật trong cuộc thi điền kinh, vượt qua từng chặng rồi sẽ nhìn thấy vạch đích gần hơn.

Bởi vì còn trẻ, nên đối với người mình yêu mới có thể hy sinh thật nhiều, mới có thể chẳng ngại ngần mà nhận lấy phần thua thiệt về mình.

Bởi vì còn trẻ, nên yêu thương trao đi, là nguyên vẹn, không vết nứt.

Bởi vì còn trẻ, nên thời gian còn nhiều. Nếu như sẩy chân vấp ngã, nếu như vô tình bị thương tích, thời gian sẽ giúp chữa lành.

Đừng nghĩ tình yêu chỉ dành cho những kẻ mơ mộng, đừng nghĩ tình yêu đối với sự nghiệp chỉ là viên gạch chắn đường, cũng đừng nghĩ tình yêu thật phiền phức, và đặc biệt là đừng sợ thương đau. Và chỉ cần sợ hãi một chút thôi, bạn sẽ chẳng bao giờ có được điều gì.

Hãy cứ yêu đi, khi còn trẻ, để mỗi lần vấp ngã sẽ lại trưởng thành hơn, để qua mỗi vết thương liền sẹo lại có thể học cách tự chữa lành, để học cách quan tâm đến người khác, để thử cảm giác hạnh phúc khi ngắm nhìn chặng đường đã qua của mình, thấy hạnh phúc vì đã sống, và yêu hết mình.

Hãy cứ yêu đi, khi còn trẻ, để biết mở rộng tâm hồn chào đón một người khác, để trải nghiệm những cảm xúc chưa từng xuất hiện, để nhìn thấy bản thân qua thời gian, ngày một trưởng thành.

Và khi còn trẻ, cái gì cũng không có, chỉ duy nhất có một trái tim lành lặn.
No Comment