Thứ Bảy, 1 tháng 3, 2014

Nếu ốc sên có tình yêu - chap 7

// // Leave a Comment
Chương 7

Ngày hôm sau, Diệp Tử Kiêu bị cảm thật, mới sáng sớm đã hắt xì hơi, đầu óc choáng váng. Khi đến công ty, sắc mặt anh ta đương nhiên rất tệ.

Thấy ‘thái tử nhỏ’ mặt nặng như chì, mọi người đều biết ý tránh xa. Diệp Tử Kiêu được yên tĩnh, ngủ cả buổi sáng trong văn phòng. Đến trưa, anh ta cảm thấy tỉnh táo và sảng khoái hẳn.

Nhắc tới mới nói, người trong cả công ty đều không nắm được tính cách Diệp Tử Kiêu.

Gia tộc Diệp thị sáng lập tập đoàn Long Tây, bên dưới gồm các công ty con như công ty xây dựng Long Tây, công ty vận tải Long Tây, công ty điện tử Long Tây. Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc hiện thời là Diệp Lan Viễn. Diệp Tử Kiêu là con trai út của ông ta, năm ngoái mới từ nước ngoài du học trở về, được cử làm CEO điện tử Long Tây.

Diệp Tử Kiêu rất hòa nhã, không hề tỏ vẻ ta đây, nhìn thấy thím lao công trên hành lang đều mỉm cười chào hỏi. Nhưng trong công việc, anh ta vô cùng nghiêm khắc, người nào không đạt yêu cầu của anh ta, anh ta cho nghỉ việc ngay.

Nhiều lúc, cô thư ký bảo không được đâu Diệp tổng, người này là bạn học cấp ba của anh trai Diệp tổng, người kia là thư ký trước đây của chủ tịch hội đồng quản trị. Diệp Tử Kiêu chỉ nói: “Được, tôi biết rồi.”

Nhưng sau đó anh ta vẫn không thay đổi quyết định, ai gọi điện thoại cầu xin, anh ta đều không nể tình. Diệp Lan Viễn từng nổi nóng một lần, nói chúng ta là doanh nghiệp gia tộc, quan hệ rắc rối phức tạp, anh làm vậy sẽ lung lay đến tận gốc rễ. Diệp Tử Kiêu điềm nhiên trả lời: “Ba có biết phần lớn các doanh nghiệp gia tộc trong nước chết như thế nào không? Ba đã giao điện tử Long Tây cho con, thì hãy để con làm theo ý mình.”

Về phương diện kinh doanh, Diệp Tử Kiêu tương đối liều lĩnh. Anh ta đầu tư một khoản lớn mua một số kỹ thuật của nước ngoài. Có dự án kiếm khá nhiều tiền, cũng có dự án lỗ chổng vó. Tuy nhiên trong một năm trở lại đây, tình hình kinh doanh nhìn chung lãi nhiều lỗ ít, điện tử Long Tây coi như tiến lên trong cơn lốc xoáy.

Bởi vì Diệp Tử Kiêu cách biệt tuổi tác khá lớn với các anh chị ruột, anh ta lại ra nước ngoài từ nhỏ nên quan hệ với anh chị trong nhà tương đối lạnh nhạt. Trong khi đó, Diệp Tử Kiêu rất thân thiết với chị họ Diệp Tử Tịch, người cùng du học ở nước ngoài với anh ta vài năm.

Buổi trưa ngày hôm nay, Diệp Tử Kiêu đang thong thả ăn cơm do thư ký chuẩn bị, Diệp Tử Tịch gọi điện thoại đến.

“Hôm qua cậu đi chặn đường người ta, hậu quả thế nào?” Diệp Tử Tịch dường như đang cười tươi.

Diệp Tử Kiêu nhíu mày: “Chị nói ‘hậu quả’ chứ không phải ‘kết quả’, chứng tỏ chị đã sớm đoán ra em sẽ bị cô ấy từ chối? Chúc mừng chị, chị đã đoán trúng rồi, cô ấy chẳng thèm liếc em một lần.”

Diệp Tử Tịch cười hì hì, cất giọng nghiêm túc: “Cô bé đó khác hoàn toàn mấy người bạn gái của cậu trước đây.”

Diệp Tử Kiêu công nhận: “Đúng là không giống.”

Diệp Tử Tịch không tiếp tục nhắc đến chuyện này, đang định hỏi vấn đề tài vụ, lại nghe Diệp Tử Kiêu nói: “Chị mau bày cách cho em đi. Cô ấy chẳng phải ngày nào cũng ăn cơm của chị sao?”

Diệp Tử Tịch cười: “Chuyện đó khác, bởi vì cậu có ý đồ với cô ấy.”

“Chị nhẫn tâm để ân nhân cứu mạng của chị bỏ lỡ người đàn ông tốt như em sao?”

Diệp Tử Tịch phì cười, ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Chị sẽ chỉ cho cậu một con đường sáng. Hứa Hủ có người anh trai, mở công ty tài chính kế toán. Cậu từng gặp cậu ta, hôm trước đến tập đoàn dự thầu đó.”

Diệp Tử Kiêu nhíu mày: “Hứa Tuyển?”

“Ừ.”

“Tập đoàn đã xác định hợp tác với cậu ta chưa?”

“Cũng gần rồi.” Diệp Tử Tịch trả lời: “Công ty của cậu ta là đơn vị tốt nhất khu vực Tây Nam.”

Diệp Tử Kiêu đột nhiên mỉm cười: “Em có chút ấn tượng về Hứa Tuyển. Cậu ta rất quái, không ngờ lại có cô em gái tính tình kỳ lạ như vậy.”

Diệp Tử Tịch chỉ cười cười.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Tử Kiêu ngẫm nghĩ rồi gọi thư ký: “Nghe nói có một công ty kế toán đang chuẩn bị hợp tác với tập đoàn. Công ty đó không tồi, cô hãy gọi điện hẹn người phụ trách, tôi mời cậu ta ăn cơm. Sổ sách công ty chúng ta cũng nên chỉnh đốn một chút.”

***

Vài ngày sau đó, Diệp Tử Kiêu không chủ động gặp Hứa Hủ. Tuy nhiên, Hứa Hủ cũng không nhớ đến sự tồn tại của anh ta.

Sáng thứ hai, đội hình cảnh tổ chức cuộc họp, lại một lần nữa thảo luận về phương hướng phá vụ án ở công viên. Cán bộ nòng cốt của Chi cục ở các khu vực đều tham gia cuộc họp này.

Ngoài trời nắng đẹp, tia nắng chiếu vào chiếc bàn gỗ tròn lấp lánh. Nhưng biểu cảm trên mặt mỗi người đều rất nghiêm túc. Cục trưởng hạ lệnh, đội hình cảnh phải bắt được thủ phạm trong năm ngày. Cả đội thảo luận nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa đâu vào đâu.

Có người cho rằng, thủ phạm rất quen thuộc hoàn cảnh của công viên nên có khả năng là nhân viên làm việc trong công viên. Nhưng kết quả điều tra trước đó không phát hiện ra kẻ tình nghi.

Có người phát biểu, vụ án xảy ra ở những công viên gần khu vực CBD, chứng tỏ thủ phạm có tâm lý căm ghét người giàu có. Vì vậy cần điều tra những kẻ vô công rỗi nghề và người có thu nhập thấp. Đề nghị này rõ ràng là mò kim dưới đáy bể.

Có người nói, ngôi sao năm cánh ở hiện trường mang một ý nghĩa nào đó. Thủ phạm có nhiều khả năng mô phỏng phương thức phạm tội ở nước ngoài. Có lẽ đây là trò đùa quái chiêu của đám thanh thiếu niên say mê tiểu thuyết tội phạm.

Cũng có người nhận xét, CBD là khu vực tập trung nhà giàu và người IQ cao, nhiều khả năng một nhân viên ‘cổ cồn trắng’ (*) nào đó không chịu nổi áp lực nên gây ra hành vi trả thù xã hội.

(*) Cổ cồn trắng: Những chuyên gia được trả lương hoặc những công nhân có học vấn cao công tác ở các lĩnh vực văn phòng bán chuyên nghiệp, hành chính, sales-coordination. Tóm lại, cổ cồn trắng là lao động trí óc, trái ngược với “cổ cồn xanh” là lao động chân tay.

Cả phòng hội nghị mỗi người một ý, ai cũng có lý.

Theo thông lệ, Hứa Hủ và Diêu Mông đều tham dự cuộc họp quan trọng kiểu này. Hai người ngồi ở hai góc ít được chú ý. Hứa Hủ cúi đầu ghi chép, Diêu Mông chăm chú lắng nghe.

Cục phó kiêm đội trưởng đại đội hình cảnh Lưu Chí Huân là người có tư tưởng thoải mái. Ông cất giọng ôn hoàn với hai cô gái trẻ: “Tiểu Diêu, Tiểu Hứa có ý kiến cũng có thể phát biểu.”

Diêu Mông hơi đỏ mặt, nói: “Cục phó Lưu, các vị đồng nghiệp, mọi người nói rất có lý, khiến tôi thu hoạch không ít, cũng giúp tôi nảy sinh một số suy nghĩ. Tôi muốn bổ sung ba điểm, nếu có gì không đúng, xin mọi người hãy chỉ giáo:

Thứ nhất, tuổi tác của thủ phạm không lớn, có lẽ không quá hai mươi lăm tuổi.

Thứ hai, thủ phạm có đặc điểm rối loạn nhân cách chống đối xã hội nhất định. Loại người này thất bại trong cuộc sống, không thể nào là tinh anh của CBD. Vì vậy, chúng ta có thể tập trung điều tra những người không nghề nghiệp hoặc thu nhập thấp.

Thứ ba, thủ phạm đã ba ngày không gây án, tôi nghĩ hắn sẽ nhanh chóng ra tay. Nhưng có lẽ hắn sẽ chuyển địa điểm gây án. Bởi vì mục tiêu của hắn là tinh anh CBD, vì vậy có thể dự đoán địa điểm phạm tội. Tàu điện ngầm có hệ thống camera tiên tiến, tội phạm không có khả năng ra tay, tòa nhà làm việc cũng không thể. Địa điểm thích hợp là tuyến xe buýt, xe chở cán bộ công nhân viên trong khu vực CBD. Những tuyến xe này không nhiều, tôi đề nghị tăng cường lực lượng, có lẽ chúng ta sẽ ‘bắt được ba ba trong rọ’ (*).”

(*) “Bắt ba ba trong rọ” có nghĩa rất dễ dàng.

Diêu Mông trình bày xong, mọi người đều gật đầu. Đặc biệt là điểm thứ ba, Cục phó Lưu và thầy hướng dẫn của cô là cảnh sát Ngô đều mỉm cười. Cảnh sát Ngô nói: “Sáng sớm hôm nay lúc gọi điện cho Cục phó Lưu, tôi cũng nghĩ đến khả năng này. Tôi đang chuẩn bị hôm nay sẽ cử thêm nhân lực.”

Cục phó Lưu khen ngợi: “Tiểu Diêu có thể nghĩ ra điều này, khá lắm!”

Diêu Mông ngồi xuống, gương mặt cô càng đỏ bừng. Mấy ngày nay, Hứa Hủ không ở bên ngoài cả ngày như Diêu Mông, tuy ý kiến của Diêu Mông không giống cô, nhưng cô cũng cảm thấy có lý.

“Tiểu Hứa có ý kiến gì không?” Cục phó Lưu hỏi.

Tất cả mọi người dồn ánh mắt vào Hứa Hủ.

Khi hai cô gái mới tới Cục Cảnh sát, mọi người càng chú ý đến Diêu Mông hơn. Ấn tượng của họ về Hứa Hủ, là một cô gái nhỏ bé, ít nói và hướng nội.

Tuy nhiên, mấy ngày nay Hứa Hủ bỗng trở nên nổi trội. Cô tình cờ cứu Diệp Tử Tịch, khiến cả đội hình cảnh được thơm lây, ăn một tuần hoa quả tươi nhập khẩu.

Hứa Hủ gật đầu: “Tôi cũng có ý kiến.” Nói xong cô đứng dậy, mở laptop trong tay.

Tối qua, Hứa Hủ thức trắng đêm viết bản báo cáo phân tích chi tiết về vụ án này. Sáng sớm hôm nay, cô đã gửi cho Quý Bạch. Quý Bạch chỉ trả lời bằng hai từ: “Đã đọc.”

Sau đó, Hứa Hủ đưa cho Triệu Hàn đọc. Triệu Hàn tỏ ý khen ngợi, đồng thời khuyên cô: “Vào cuộc họp sáng hôm nay, em đừng chỉ đưa ra kết luận, mà cần diễn giải quá trình suy đoán. Ngoài ra, em nên nói chậm một chút, bằng không bản phân tích tâm lý của em sẽ rất mơ hồ và khó hiểu.”

Hứa Hủ tiếp thu ý kiến, cô chuẩn bị tài liệu phân tích tỉ mỉ quá trình suy đoán.

“Tôi tiến hành phân tích từ ba phương diện, gồm hiện trường phạm tội, hành vi của nạn nhân và hành vi tội phạm. Dựa vào yếu tố thời gian gây án, công cụ gây án, động cơ gây án, đồng thời tham khảo số liệu về các vụ gây nguy hại nơi công cộng ở nước ta trong mấy năm gần đây…” Theo kiến nghị của Triệu Hàn, Hứa Hủ nói tương đối chậm.

Cục phó Lưu đảo mắt qua chiếc đồng hồ treo tường, mỉm cười: “Tiểu Hứa, cháu hãy trực tiếp đưa ra kết luận đi!”

Hứa Hủ ‘dạ’ một tiếng, đóng laptop. Cô hít một hơi sâu rồi mở miệng:

“Thứ nhất, thủ phạm là nam giới, tuổi từ mười tám đến hai mươi lăm tuổi, trình độ văn hóa phổ thông trung học;

Thứ hai, anh ta làm việc ở CBD, là một người bảo vệ;

Thứ ba, thành tích công việc của anh ta không tốt. Trong nửa năm qua, anh ta từng bị kỷ luật nghiêm khắc; sáng thứ bảy không phải là ca trực của anh ta.

Thứ tư, tính cách thủ phạm dễ nổi nóng. Thời niên thiếu từng có hành vi vi phạm pháp luật, ít nhất từng bị nhà trường xử phạt. Ngoài ra, thời niên thiếu anh ta từng gặp biến cố lớn, ví dụ gia đình sa sút, cha mẹ ly dị, chưa từng có quan hệ yêu đương hoặc nếu có cũng chỉ là bề mặt.”

Hứa Hủ nói xong, mọi người đều im lặng, một lúc lâu cũng không một ai lên tiếng. Cuối cùng, cảnh sát Ngô mở miệng trước tiên: “Vì vậy, chúng ta cần tìm một nhân viên bảo vệ tuổi từ mười tám đến hai mươi lăm, trình độ cấp ba, làm việc ở CBD, từng bị kỷ luật trong nửa năm nay, sáng thứ bảy không đi làm?”

Hứa Hủ gật đầu: “Đúng vậy.” Nói xong cô liền đỏ mặt. Làn da trắng của cô mỏng đến mức phảng phất phủ một lớp phấn hồng. Nhưng đôi mắt của cô vẫn hết sức trầm tĩnh.

Cục phó Lưu mỉm cười, sắc mặt ông ôn hòa và nghiêm túc: “Tiểu Hứa, cháu hãy trình bày quá trình phân tích.”

***

Thành phố Lâm đang trong dầu sôi lửa bỏng, Quý Bạch ngược lại vô cùng an nhàn tự tại. Tầm chạng vạng tối, khi anh đang cùng Thư Hàng và một số bạn bè câu cá ở ngoại thành, điện thoại di động đột nhiên báo có tin nhắn.

Tin nhắn do tiểu Trịnh ở Chi cục khu vực phía đông thành phố gửi tới: “Quý đội, hôm nay em đến Cục Cảnh sát thành phố họp, mới biết anh có học trò lợi hại như vậy.”

Quý Bạch bình thường hay tới các đơn vị cơ sở nên tương đối thân quen với cảnh sát ở bên dưới. Anh vừa định nhắn lại, cây cần câu trong tay nặng trĩu, cá đã cắn câu.

Đến khi Quý Bạch câu được con cá khá to, lại cầm máy di động lên xem, chỉ một lúc đã xuất hiện thêm bốn tin nhắn.

Lão Triệu ở khu vực phía Tây: “Quý đội, không biết cậu nhận học trò, khá lắm. Chúc mừng cậu.”

Tiểu Từ ở khu vực phía Đông: “Anh Bạch, hôm nay học trò của anh bộc lộ khả năng, khiến bọn em ai nấy sửng sốt! Cô bé đó quá giỏi!”

“Quý đội, bao giờ anh cũng nhận em làm học trò đi!”

“Quý Bạch, cậu khiến tôi ghen tị chết đi được, trong tay cậu lại có thêm một mãnh tướng, quan trọng hơn lại là con gái!”



“Anh ba, anh xem gì mà nhập tâm thế?” Người bên cạnh hỏi.

Quý Bạch không trả lời, cũng không gọi điện thoại hỏi Hứa Hủ đã làm chuyện gì. Anh chỉ trả lời tin nhắn cho những người vừa gửi đến: “Hứa Hủ còn thiếu kinh nghiệm, hãy nể mặt tôi chiếu cố cô ấy.”

***

Buổi tối ngày hôm sau, Hứa Hủ ngồi thẫn thờ trước máy vi tính.

Người ở trong văn phòng đã ra về gần hết. Cả đội liên tục làm việc mấy ngày đêm, hôm nay Cục phó Lưu cho phép mọi người về nhà ngủ, sáng sớm mai đi làm đúng giờ. Triệu Hàn thu dọn đồ, đi đến nói nhỏ: “Hứa Hủ, em hãy về nhà nghỉ ngơi đi đã.”

Hứa Hủ từ từ ngẩng đầu nhìn Triệu Hàn, lại từ từ dời ánh mắt xuống màn hình vi tính. Cô không lên tiếng, chỉ vẫy tay phải, ra hiệu tạm biệt.

Bắt gặp gương mặt nghiêng trắng bệch được bao trùm bởi ánh sáng hắt ra từ máy vi tính của Hứa Hủ, Triệu Hàn thở dài rồi đi ra ngoài. Một lúc sau, Diêu Mông ở phía đối diện đeo ba lô đứng dậy, ánh mắt cô đầy vẻ thương hại: “Hứa Hủ, về nhà đi. Bạn đã ở đây một ngày một đêm rồi. Phân tích sai, không bắt được kẻ tình nghi, đâu phải là lỗi của bạn. Ai cũng có lúc nhầm lẫn mà.”

Hứa Hủ đáp lời, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Ừ.”

Diêu Mông đi tới vỗ vai Hứa Hủ. Hứa Hủ vẫn không động đậy. Diêu Mông đành ra về. Lúc rời khỏi Cục Cảnh sát, bộ não Diêu Mông vụt qua một ý nghĩ, cô liền rút điện thoại, bấm số của Quý Bạch.

“Quý đội, là em, Tiểu Diêu. Em không có chuyện gì… chỉ là… chỉ là chuyện của Hứa Hủ. Tinh thần của bạn ấy tương đối sa sút, em không biết có nên nói với anh không… Em nghĩ bây giờ bạn ấy cần sự động viên của anh…. Đúng rồi ạ, liên quan đến vụ án, anh đang trong thời gian nghỉ phép nên không nắm rõ tình hình. Hứa Hủ có một suy đoán bạo dạn, Cục phó Lưu quyết định tiến hành điều tra theo ý kiến của bạn ấy. Cục điều một lực lượng lớn nhưng không tìm thấy kẻ tình nghi. Mọi người mất công hai ngày nay…”

***

Hứa Hủ có lòng tin về kết luận của cô, nhưng cô nghĩ không ra, khâu nào xảy ra sai sót.

Trong hơn ba mươi tiếng đồng hồ vừa qua, cảnh sát dựa theo mô tả của Hứa Hủ tiến hành điều tra khám xét trên diện rộng những người làm bảo vệ ở CBD. Cuối cùng tìm ra hai mươi bốn người có hoàn cảnh như Hứa Hủ phán đoán.

Sau đó, cô và một cảnh sát giàu kinh nghiệm đích thân gặp những người này. Kết quả, không một người nào là kẻ tình nghi.

Thứ nhất, cảnh sát không tìm ra chứng cứ khả nghi ở nơi sinh sống và làm việc của bọn họ, ví dụ như lưỡi dao rọc giấy hay hình ảnh hiện trường. Thứ hai, phần lớn những người này đều có nhân chứng chứng minh họ không có mặt ở hiện trường. Thứ ba, dù mấy người không có nhân chứng chứng minh vắng mặt ở hiện trường, nhưng khi thẩm vấn, Hứa Hủ và người cảnh sát đều cho rằng thái độ của đối phương không có gì bất thường, hơn nữa bọn họ không có động cơ phạm tội.

Đội hình cảnh mệt mỏi suốt một ngày một đêm không có kết quả. Cục phó Lưu nói, ông là người quyết định phương hướng điều tra nên ông sẽ chịu trách nhiệm báo cáo và giải thích với Cục trưởng. Mọi người không một lời oán trách, cũng không ai truy cứu sai lầm của Hứa Hủ.

Hứa Hủ trầm mặc từ đầu đến cuối. Sau khi quay về văn phòng, cô ngồi yên trước máy vi tính xem xét lại số liệu và quá trình phân tích của mình.

Đêm mỗi lúc một khuya, cả tòa nhà Cục Cảnh sát phảng phất chìm vào bóng tối tĩnh mịch.

Hứa Hủ đã bắt đầu hoa mắt, đầu óc nặng trĩu tựa hồ kháng nghị. Thất bại của ngày hôm nay giống một miếng bánh mì quá hạn cứng đờ tắc ở cổ họng Hứa Hủ, không thể nhổ ra cũng không thể nuốt trôi.

Hứa Hủ nằm bò xuống bàn, quyết định chợp mắt một lúc rồi chiến đấu tiếp.

Cô rõ ràng vô cùng mệt mỏi nhưng chỉ ngủ chập chờn. Gương mặt của những người bị tình nghi, và hình ảnh hiện trường gây án tự động vụt qua đầu óc cô. Trong lúc mơ mơ màng màng, Hứa Hủ nghe thấy tiếng chuông điện thoại, phảng phất từ trong giấc mộng truyền tới, vang lên không ngừng nghỉ.

Hứa Hủ giật mình tỉnh giấc.

Là chuông điện thoại bàn, người gọi đến là Quý Bạch. Xem ra anh gọi điện để hỏi về vụ án.

Anh sẽ trách mắng cô? Đó là phản ứng bình thường.

Hứa Hủ nhấc máy: “Quý đội.”

Thanh âm của Quý Bạch lành lạnh: “Em đang quay mặt vào tường để kiểm điểm bản thân?”

Hứa Hủ mặc nhận, cô đúng là quay mặt vào tường kiểm điểm bản thân.

“Đúng vậy, em muốn làm rõ, em sai ở điểm nào?”

Quý Bạch trả lời lãnh đạm: “Ai kết luận em sai lầm? Tôi nói sao? Em nôn nóng nhận sai đến thế sao?”

Hứa Hủ ngẩn người, liền nghe anh nói tiếp: “Bây giờ em hãy báo cáo với tôi quá trình phân tích của em.”

“Em gửi email rồi ạ.”

Quý Bạch trầm mặc trong giây lát. Đầu bên kia truyền tới tiếng chuột vi tính hoạt động. Sau đó, Quý Bạch cất giọng từ tốn: “Em nói đến bản báo cáo gồm 30 ngàn chữ, 12 biểu đồ và 17 tài liệu đính kèm này? Tôi muốn em trình bày miệng.”

Hứa Hủ nhíu mày: “Tại sao?” Thứ được số hóa sẽ càng chuẩn xác hơn dùng lời nói.

“Bất cứ việc gì cũng có thể trình bày rõ ràng trong một phút. Nếu trình bày không rõ, chứng tỏ người trình bày chưa suy nghĩ thấu đáo. Xét thấy em là người thường phức tạp hóa những chuyện đơn giản, tôi cho em hai phút.”

0 nhận xét:

Đăng nhận xét